Nhật ký tình yêu - Phần hai

Hành lang khá hẹp, ánh đèn heo hắt.
- Anh Minh nè! Sao thấy ghê quá vậy. Một mình Thương ban đêm không dám đi đâu à.
Thương khẽ xiết chặt tay tôi hơn chút.
- Không sáng thì vui hơn mà!
Thương không trả lời, chỉ thoắt bước thật nhanh hơn. Cố tình kéo tôi vòng qua ngã rẽ, vòng vào xó ít ánh sáng nhất. Thương chợt dừng lại khi chúng tôi trong xó tối, quay lại đối diện thân hình lực lưỡng của tôi.
- Anh vừa nói gì?
- Ồ!
Tôi bật thốt vì bất ngờ. Trong lúc tôi vẫn đang bỡ ngỡ, Thương chợt hay tay nắm lấy cổ áo tôi mân mê rồi bất thần đẩy mạnh về phía sau.
Tôi loạng choạng ngã về phía sau mấy bước. Cả người tôi và Thương va chạm khi sau lưng tôi đã là bức tường ẩm thấp. Một cảm giác êm dịu nhẹ nhàng lan tỏa.
- Tại sao anh Minh lại thích mặc cái áo trắng đã sờn này vậy?
Qua hơi thở phập phồng nơi ngực Thương đang ép sát vào người, tôi biết trái tim nàng đang rộn rịp.
- Anh thích khoe cơ bắp lắm sao? Coi nè, cái tay áo cụt ngũn à!
Tôi khẽ giật mình, một tay Thương đã chui qua tay áo sơ mi cụt và ngọ nguậy trong đó. Bàn tay vụng về chỉ làm tôi phát nhột và buồn cười.
- Không ai vuốt ve tình nhân nơi nách đâu! A, nhột quá!
- Vậy à! Nhưng Thương quyết đánh gục anh ngày hôm nay!
Một chân nàng khẽ nhấc lên, co gối chống vào vách tường kẹp lấy hông tôi. Một hơi thở thơm tho phà vào cổ tôi như thách thức:
- Hồi nãy anh đã làm gì Thương trong giảng đường? Dám làm lại không?
Như một Trương Vô Kỵ oai hùng vẫn bị khuất phục dưới gót chân mỹ miều Triệu Minh quận chúa, tôi vô tình làm theo đôi mắt như van lơn, như ra lệnh. Một mãnh lực kéo tay tôi, đặt lên bên đùi trắng nõn đang co lên và kẹp lấy hông tôi. Nhưng tay tôi vẫn bất động.
Tôi khẽ cúi mặt tránh làn thu ba mãnh liệt đang cuốn hút tôi bằng nét hoang dại nhưng thanh tao đó. Cảm thấy mình bị mất tự chủ trong thoáng chốc vì đôi mắt óng ánh huyền bí của nàng.
Giờ khi cúi xuống, tôi mới phát hiện một phần vải của mini jupe đã trễ ngược xuống bụng Thương khi nàng co gối lên quá cao, làm lộ một phần chiếc quần lót vàng bằng ren mỏng không che giấu nổi lớp lông đen mượt ẩn hiện bên trong. Bàn tay tôi như không thuộc về tôi nữa, bản năng ra lệnh cho nó phải chinh phục khe suối thiên nhiên này, nó nhẹ nhàng xoa nhẹ lên âm hạch nàng qua lớp vải ren mỏng. Quần lót thoáng chốc đã ướt đẫm. Hơi thở thơm tho của Thương đã ngừng phà vào cổ tôi, nàng đã ngẩng cao đầu, nhắm mắt, cái cổ trắng ngần toát lên vẻ khiêu dâm tột độ.
Tôi tuột quần lót nàng thật dễ dàng với sự giúp sức bằng cách hạ chân đang ép chặt vào hông tôi xuống. Tôi nhẹ nhàng mở từng khuy áo trong ánh mắt tình tứ của Thương. Nếu cứ tiếp tục khiêu khích nơi âm đạo nàng, nàng sẽ xuất tinh mất. Như đã được huấn luyện thuần thục, lưỡi tôi trườn bò tắm ướt chiếc xú cheng đen. Ngực nàng vun cao, rung theo từng nhịp thở gấp gáp.
- Ahhhh...
Nàng thở nhẹ khi tôi tuột chiếc xú cheng ra, và hai tay cùng một lúc vo tròn đôi nhũ hoa. Tôi đã ngẩng mặt nhìn nàng, tôi muốn xem cảnh nàng bị dục vọng dày vò, mặt Thương đã ửng hồng và thay những hơi thở gấp gáp bằng những tiếng rên nhẹ.
- Ừmmm, ừmmm, anh Minhhh, anh Minhhh!
Tôi nhắm mắt lại, đặt lên đôi môi nàng nụ hôn, lưỡi chúng tôi quyện vào nhau cuồng nhiệt trong khi hai tay tôi đã rời bỏ đôi nhũ hoa săn cứng, đến bờ mông chắc nịt và bóp nắn.
Bỗng "toạt", chiếc phẹc ma tuya bị nàng kéo mạnh, nàng luồn tay vào trong, móc dương vât tôi ra, dương vật bật căng ra, hùng dũng như mãnh tướng chờ xuất quân sau những ngày buồn tẻ... Năm ngón tay nàng xiết mạnh lấy nó và bắt kéo.
- Ahhh...
Tôi bật tiếng kêu vì đau khi những đầu móng tay nhọn của nàng bấu vào dương vật.
Rồi một câu nói thân thương như từ cõi u linh vọng về... "Không, không, đồ mất dạy, mày không được làm hỗn như thế..." Câu nói ai oán như châm thêm dầu vào lửa.
Tôi vùng mạnh, đẩy Thương ra, rồi lại nhào đến, nắm lấy chiếc mini jupe giật phăng lên phía trên. Mãng lông lưa thưa đen bóng quanh âm đạo Thương đã ướt như đám cỏ xanh trong sương sớm như nửa muốn che giấu, nửa muốn phơi bày hai mép thịt âm đạo đỏ hồng, đùi Thương dầm dề nước nhờn. Thương hoảng sợ co người lại. Hai tay tôi bóp mạnh nhũ hoa Thương. Thay bằng cảm giác đê mê vì sung sướng, Thương rùng vai:
- Á... đau quá, Thương không muốn nữa...
Tôi dùng 3 ngón tay thọc ngược vào âm đạo Thương. Thương trân mình, ngã đầu vào vách tường nghẹn ngào :
- Anh... anhhh, tha cho Thương... Thương mai mốt không làm vậy nữa...
Tiếng nấc nghẹn ngào cùng đôi mắt yếu đuối cầu xin tôi... Ôi... cái hình ảnh này, tôi đã thấy và từng giữ mãi trong tim. Tôi khẽ sững người lại, toàn thân bất động cố gắng tìm một cái gì đó trong ký ức xa xăm của mình.
Thương đã được tự do, trái với suy đoán của tôi. Thương không bỏ chạy, đôi mắt đẫm lệ mở to nhìn tôi, soi mói từng nét dằn vặt trên gương mặt đen sạm vì những ngày lăn lóc kiếm miếng ăn. Thương từ từ nhắm mắt lại rồi dang rộng vòng tay dựa vào tường, như chờ đợi, như cam chịu sự dày vò mà tôi sắp đem đến.
Tôi lần nữa lao vào Thương như một mũi tên căng cứng đã bật dây, xốc hai chân nàng lên, để lưng Thương tựa vào tường cho nhẹ nhàng. Chân nàng không vòng lấy hông tôi mà buông thõng, nàng đã bỏ mặc rồi. Tôi nông nhẹ dương vật của mình vào âm đạo của Thương, rồi khẽ thả lỏng vòng tay đang ôm chặt nàng, cả cơ thể nàng rơi xuống, dương vật tôi xốc ngược lên thật mạnh.
- Uiii... đau quá... Thương chịu hết nổi rồi, hic hic...
Tê tái toàn thân và tôi khựng lại trong giây lát như tìm hiểu, lúc dương vật tôi đi đến tận tử cung nàng, như có một cái gì đó ngăn cản nhưng vì quá mạnh, cái bức màng ngăn cản đó vỡ oà rồi tuôn một thứ nước gì đó. Tôi mặc kệ, nhịp mạnh hơn trong tiếng nấc nghẹn ngào của Thương. Thương bắt đầu lạc giọng, và bắt đầu rên khẽ khi tôi nhịp nhanh hơn nữa, tiếng phành phạch khi hạ bộ tôi va đập vào bụng nàng hòa vào tiếng "hự... hự" của tôi và tiếng nấc của nàng.
Những hình ảnh chập chờn bay lượn giữa không trung, hình ảnh chị nằm trên sàn nhà đau đớn đón nhận sự cưỡng dâm, rồi những âm thanh như ai oán, tiếng rấm rức khóc...
Hừmmm... Tôi thở mạnh, tinh khí bắn ra ào ạt. Tôi qụy xuống cùng với Thương, quỳ trên sàn nhà. Nước mắt chảy dài trên gương mặt đã đờ đẩn, Thương nhìn dưới sàn nhà như xa xôi, tôi chết lặng người.
Tôi rút dương vật ra, trong ánh sáng lờ mờ nơi hành lang, một thứ nước màu xẫm mà tôi chưa từng thấy thấm ướt tay. Tôi đứng dậy, lặng lẽ buông một câu nói, chính tôi cũng không sao hiểu được:
- Chỉ tại Thương thôi, dám làm thì dám nhận hậu quả.
Thương vụt khóc oà, tiếng khóc làm tôi hối hận, hoảng sợ. Tôi vụt ù té chạy bỏ Thương ngồi lại đó.
Tôi lao đi với chiếc xe giữa dòng ngươi đông đúc như mất hồn. Một cơn gió mát lạnh làm tôi chợt bừng tỉnh.
Về đến ký túc xá, tôi vội vã về phòng và buông người ngồi dựa vào vách tường trong bóng tối. Tại sao Thương lại để tôi dày vò như thế? Tại sao ký ức vẫn không buông tha cho tôi? Tại sao Thương lại khiêu khích tôi và trao ra cái quý nhất của nàng, máu trinh nữ của nàng vẫn ướt rành rành trên tay tôi, phải chăng đó là tình yêu cao quý mà người ta vẫn ca ngợi, sống và hy sinh cho người mình yêu thích??? Hằng ngàn, hằng vạn câu hỏi bao vây lấy tôi, và tôi thiếp đi trong mệt mỏi lúc nào không hay.

- Để tao chỉnh lại cái cà vạt cho mày, bữa nay trông mày bảnh trai ác liệt. Chỉ cần trắng thêm một chút là các công tử bột phải ghen cho xem. Nhớ đừng bỏ quên mắt kiếng nghe con, mất vẻ trí thức giả của mày... hề hề hề...
Cái tánh tếu tếu của Hải vẫn vậy, hai đứa sống chung một phòng nơi ký túc xá lại học chung khoá. Hải phải kiếm sống như tôi thôi. Tôi phải đi bán mì gõ, đi khắp phố phường đến tận 12 giờ đếm, cũng chịu những cảnh khốn khó vì nhiều lúc bị trường đòi tiền học. Hôm nay Hải là ủng hộ viên trong buổi thuyết trình có ý nghĩa quyết định đối với tôi.
- Hôm qua có cô bé nào hỏi thăm mày, hình như tên Thảo gì đó, Ngọc Thảo hay Thanh Thảo gì tao cũng không nhớ. Cô bé có nói là sẽ đến tham dự bài thuyết trình quái đản của mày. Tao thấy con bé tiu nghĩu khi tao chọc là dạo này mày đi chơi với bồ dữ lắm... khà khà, yêu lúc nào mà không cho tao hay.
Tôi chẳng bận tâm vì cô bé Thảo nào đó mà Hải đề cập, cuộc chiến hôm nay sẽ rất cam go. Chủ đề táo bạo về tâm linh mà tôi chọn đã làm toàn khóa xôn xao. Sinh viên đến tham dự, có quyền đặt câu hỏi sau bài thuyết trình, và trả lời các câu hỏi đó trôi chảy cũng là một thang điểm quan trọng. Các công tử y khoa vốn đã ghét và khinh khi tôi bấy lâu nay có dịp ra oai, với sức thông minh của bọn nó đủ để nghĩ ra những câu hỏi hóc búa, vốn trong y học vẫn chưa có giải đáp liên quan đến chủ đề của tôi.
- Xong rồi đó, phải tuyệt đối bình tĩnh nha con, nhất là bọn công tử Bạc Liêu, mày cứ yên tâm tung hoành ngang dọc với bài thuyết trình của mày. Thằng nào xấc láo tao sẽ nhớ mặt, hôm sau tao sẽ cho chúng nó phù mỏ...
Hải vẫn thường động viên tôi mỗi khi gặp khó khắn, lần này Hải cũng vậy, bạn tốt thật hiếm có.
Giảng đường hôm nay chật cứng người, cũng khoảng hơn 500 sinh viên chứ không ít hơn. Chủ đề của tôi khá đơn giản mà bài thuyết trình xoay quanh câu hỏi "Con người nên có cách nhìn như thế nào đối với cái chết, nhất là khi trên cương vị là một bác sĩ là những người chứng kiến rất nhiều sự chia ly và cuộc sống sau cái chết."
Tôi đeo kính trong sự ồn ào của đám đông, và chợt giật mình sau câu gọi tên tôi ở đâu đó trong giảng đường :
- Anh Minh, anh Minh...!
Ở một góc, phía "cánh gà" bên trái có một cô gái đang vẫy tay với tôi.
- Cố gắng nha, em ủng hộ anh đó...
Cô ta nói thật to, như sợ tôi không nghe thấy. À thì ra là cô bé mà lần sửa xe đạp quên trả tiền, tôi cũng quên bẵng chuyện này, hôm nay cô ta đem theo tiền thì tốt quá, có dịp "trả công" cho Hải là cổ động viên trung thành của tôi.
Tôi nhanh chóng xua đi mọi ý nghĩa để tập trung vào cuộc chiến này, chỉ có một con đường, điểm cao nhất sẽ giúp tôi có cơ hội dành lại học bỗng đã mất.
- Kính thưa quý bạn, quý thầy cô, tại sao chúng ta lại hờ hững khi đối diện với cái chết, tại sao chúng ta lại phải nín lặng khi đối diện với những người thân của bệnh nhân khi y học đã bó tay? Thưa quý vị, tôi không dám hùng hồn thuyết phục quý vị là có cuộc sống trong cõi chết, cũng không dám chứng minh hồn ma là một thực thể hiện hữu. Bài thuyết trình này đối với tôi như một lời khuyên bảo cho riêng bản thân mìn : hãy dũng cảm chấp nhận cái chết là một phần cuộc sống. Có lẽ quý vị và bản thân tôi hơn bao giờ hết đang xua đi những đau đớn ngậm ngùi khi chúng ta tiễn đưa ai đó đến ranh giới của âm dương. Kính thưa quý vị, đó là nhân ái trong quan niệm của tôi. Cám ơn các bạn, quý thầy cô đã dành thời gian cho buổi thuyết trình của tôi, tôi xin hết!
Tôi kết thúc bài giảng như tự an ủi mình, ngày mẹ tôi mất, còn nhỏ bà đã khuyên tôi phải đi cho hết đoạn đường sự nghiệp mà tôi đang theo, tôi đã khóc thật nhiều. Trong giây phút chia ly với chị, tôi đã xiết chặt đôi tay gầy guộc nhỏ khi đón nhận ánh mắt dịu hiền dù chị vật vã trong cơn đau đớn. Tôi tưởng chừng mọi thứ đổ oà khi nhận ra đó là tia mắt cuối cùng chị trao cho tôi trong suốt quãng đời này. Tay tôi xiết chặt chị, như không cho chị rời khỏi tôi trong phút giây ấy. Tôi đã nghẹn lại, và nước mắt đã không rơi tí tách như những giọt máu đang rĩ ra từ trái tim non dại của tôi. Và thế đấy, tôi lại chia tay một người, vĩnh biệt một tình cảm.
Tiếng "cóc... cóc... cóc... cóc" liên tiếp vang lên, hòa vào nhau, chen vào nhau từ từ tăng dần, như có một cuộc động đất xảy ra đã kéo tôi về khi tâm niệm đang hỗn loạn. Thì ra là các bạn sinh viên và ngay cả các giáo sư đều gõ bàn biểu lộ sự tán thưởng. Vâng! Tôi đã thành công, tôi đã chinh phục được mọi người. Hải phóng vèo lên bục giảng đường ôm chầm lấy tôi, xiết mạnh :
- Minh, không ngờ bài thuyết trình hay và cảm động quá.
Hải khẽ dúi vào tay tôi chiếc khăn musoa đã bạc màu. Tôi nãy giờ đã khóc lúc nào, vì mừng rỡ hay vì...
Mọi người chen chúc nhau rời khỏi giảng đường. Hải thì kéo Thảo đi uống nước vì Hải biết Thảo muốn phá sự yên tĩnh của tôi. Hải là người bạn thân nhất, nó hiểu tôi lúc này hơn bao giờ hết cần sự tĩnh lặng.
Chỉ còn một người ngồi lại, dáng rất quen thuộc đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Tôi vội đeo kiếng lại để nhìn rõ. Cái kiếng này là hậu quả những ngày học khuya bên cây cột điện chờ ai có bị hư xe thì kiếm cơm. Thì ra là Hoài Thương! Tôi cảm thấy vui bất chợt, bước vội đến Thương đang ngồi.
Khi tiếp xúc gương mặt thanh tú của nàng và nhất là đôi mắt trách móc của Thương, tôi nín lặng. Sau lần đó, tôi đã tránh nàng, khi thấy nàng nơi xa, tôi đã vội cất bước trốn đi. Tôi vẫn thường ngó dáo dác như tìm kiếm Hoài Thương giữa sân trường khi chiều tan. Tôi biết mình nhớ đến Thương nhưng vẫn mặc cảm và áy náy sau lần thoả mãn bản thân với Thương.
- Chúc mừng anh Minh! Bài thuyết trình rất tuyệt vời. Những ví dụ về sự chia ly tử biệt trong cuộc sống của anh làm mọi người rất xúc động! Anh thật khéo "vẽ" đó.
Thương phá tan bầu im lặng ngột ngạt, nhưng hình như cả hai chúng tôi đang trốn tránh một cái gì đó.
- Xin lỗi anh, Thương định đùa thôi, Thương thật sự rất đáng tiếc cho cuộc tình trong quá khứ của anh.
- Thương à, cho mình xin lỗi chuyện chiều hôm đó!
Tôi bật lời như tận đáy lòng tôi. Nhưng không hiểu sao tôi lại nghĩ là mình sẽ không được tha thứ.
- Câu này không được xem là lời tỏ tình chân thật, anh Minh còn gì nữa không? Nói hết ra thì sẽ thoải mái đó.
Thương vẫn hồn nhiên cố hữu trông vẻ dường như tinh đời lắm.
- Mình chỉ cảm thấy rất có lỗi, và không biết làm sao và nói gì để mong Thương tha thứ!
- Chỉ có vậy thôi ư?
- Mình rất áy náy và không dám gặp Thương nữa!
- Anh nói rõ đi, chỉ có vậy thôi hả?
Thương rất khích động liên tiếp hỏi tôi dồn dập, đương nhiên tôi biết Thương chờ đợi một lời thú nhận tình yêu đến nàng. Gương măt hiền dịu bỗng trở nên giận dữ:
- Vậy thì đừng bao giờ gặp nhau nữa!
Thương quay mình bỏ chạy. Thương chạy bất chấp cơn mưa lớn ở ngoài. Tay nàng che miệng như cố nén tiếng nấc nơi cõi lòng.
Tôi vẫn bất động khi hình bóng Thương đã khuất hẳn. Phải chăng giữa tôi và Thương chỉ những buổi chiều buồn...?

- Mày có nghe chuyện bé cưng Hoài Thương không?
Hải bắt đầu câu chuyện trong phòng ký túc xá khi trời vẫn mưa tầm tã ngoài kia. Hai đứa co rút trong phòng đón một tối chủ nhật. Mưa kiểu này thì có nước húp cháo. Tôi lại tò mò sau câu hỏi như vô tình của Hải. Hải phân trần như biết là tôi đang chờ đợi nó trả lời.
- Nghe nói nó thất tình dữ lắm, không biết với thằng chó nào nữa. Bọn công tử Bạc Liêu đồn là gặp nó ở vũ trường Rex trong khi say lên say xuống, thảm não lắm!
- Vậy sao?
Tôi trả lời vẻ dửng dưng nhưng chắc không qua mặt Hải được.
- Còn nghe nói mỗi buổi tối chủ nhật như vậy, con bé đều tay ôm chai rượu và hát ở đó.
- Ở vũ trường Rex hả?
Tôi hỏi dồn Hải.
- Mày không định đến đó ngay lúc này chứ!
Hải tò mò khi thấy tôi thay đồ, trước giờ chỉ có một bộ đồ "ăn cỗ" này. Tôi vội vã phóng đi, vẫn kịp nghe câu nói với theo cuả Hải như tiếc rẻ.
- Mày đã hứa đi nhậu với tao tối nay để ăn mừng việc mày lấy điểm cao nhất trong khi thuyết trình mà... ehhhh...
Trong cơn mưa dầm dề, Saigon thật vắng lặng, có lẽ mọi người giờ đây đã về tổ ấm của mình hoặc một mái nhà của họ. Thế nhưng vũ trường Rex vẫn như trước giờ: ầm ỹ, quay cuồng như điên loạn. Ánh đèn đường vàng óng càng làm cho phố xá thêm đìu hiu. Một cô gái dáng người thon thả, dáng đi không vững, tóc xoả hơi rối trên bờ vai tròn nhỏ lộ ra bởi chiếc áo thun hở cổ, với chiếc váy ngắn, mỏng ẩn hiện bên trong chiếc quần lót trắng. Ai cũng xì xầm bàn tan? khi cô ta loạng choạng bước đi ra ngoài mưa khi tay vẫn cầm chai rượu. Cô ấy vẫn hát trong trời mưa, như ngạo mạn, như cười trên nỗi đau nào đó. Bỗng cô thấy dường như trời hết mưa, và ngẩng đầu lên.
Tôi đã đứng đó và tay che dù, nước mưa làm tóc nàng rối bời bám chặt lấy vai và mặt. Nàng thảm não quá. Nàng như mừng rỡ thoáng giây rồi xiêu vẹo. Mùi rượu nồng nặc chen lẫn mùi nước hoa ngọt lịm làm tôi nửa ngây ngất, nửa khó chịu. Tôi chụp lấy, tước đi chai rượu nàng đang cầm.
- Anh đến đây làm gì? Để che dù cho tôi thôi sao? Bác sĩ Minh kia... ihihihi...
Nàng đã say quá rồi, giọng nói thánh thót giờ đây lè nhè, nhưng vẫn đủ mang cho tôi một xúc cảm như lần đầu tiên nghe giọng nàng.
- Anh đưa em về, anh sẽ che dù cho em không ướt!
- Anh đi đi, đưa tôi về làm gì! Mai tôi sẽ vẫn đi một mình, vẫn mỗi sáng thấy hình ảnh anh... Bác sĩ Minh, anh đi sửa xe vá xe nơi khác đi, nhìn thấy anh tôi chướng mắt quá...
- Anh muốn đưa em hết quãng đường còn lại trong đời!
Thương khẽ mở to mắt vì bất ngờ.
- Tôi muốn đi một mình, anh buông tay tôi ra.
- Anh không cho em đi mất một lần nữa.
Thương đã ngã vào lòng tôi, mắt nhắm nghiền, đôi môi tái xanh vì lạnh khẽ run run:
- Sao giờ anh mới đến, em đã là của anh rồi mà, sao giờ anh lại đến.
Tôi cúi xuống giữ lấy thân người mềm nhũn của Thương, có lẽ nàng sẽ ngã mất, tôi trao nàng một nụ hôn. Môi nàng lạnh quá, như nam châm, môi nàng quyện lấy môi tôi, nàng cắn nhẹ vào môi tôi...
Khoảnh khắc dường như chựng lại.
- Anh Minh, em lạnh quá!
Đến giờ tôi mới có được cảm giác lạnh, tôi và Thương đã sũng ướt trước thềm vũ trường Rex. Khi giữ nàng trong vòng tay tôi, tôi đã quăng cây dù đi lúc nào không biết, nhìn quanh quất thì không thấy, có lẽ gió đã thổi nó mất rồi.
Tôi đỡ nàng ngồi lên xe đạp và đạp nhanh về ký túc xá, nàng ôm tôi thật cứng. Nép sát đầu vào lưng tôi và hát. Tiếng hát thanh tao quyện giữa tiếng rì rào cơn mưa thành tình khúc ngọc ngào bất hũ.
Bầu trời trong vắt, cơn mưa đã qua đi, trả lại không gian sự tĩnh mịch đã mấy tiếng trôi qua. Tôi vẫn không thoát được cảm giác băn khoăn khi thấy Thương nằm sóng xoài trên giường tôi, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đã đều hơn, môi chúm chím mỉm cười như say sưa trong cơn mơ đẹp nào đó. Tôi sợ nàng ngã bệnh mất. Thương bây giờ chỉ mặt vỏn vẹn cái áo sơ mi của tôi, quần áo nàng đã ướt hết sau cơn mưa khi nãy. Tôi đã thay đồ cho Thương khi nàng vẫn nghêu ngao hát trong men rượu, lảm nhảm gọi tên tôi.
Tôi khẽ ngả mình nằm cạnh nàng, hai tay dang rộng ôm lấy cả thân người Thương như sưởi ấm cơ thể nóng bỏng của nàng qua chiếc áo mỏng manh không đủ dài để che kín thân. Tôi ghì đầu Thương vào vai tôi, vì sợ nàng bay mất. Tôi sợ lắm, sợ một ngày nào đó, tôi lại phải lang thang cô độc trên đường đời gian khó. Tôi sợ lắm, sợ một ngày kia mất đi nụ cười hồn nhiên trên gương mặt lém lỉnh của nàng.
Văng vẳng giữa khuya là những tiếng rì rầm của những chiếc xe lam chở hàng đến chợ, chuẩn bị một buổi sáng nhộn nhịp. Mãi thao thức như tận hưởng những giây phút ngắn ngũi của kiếp nhân sinh phù du. Cơ thể nàng ấp áp lạ thường. Nơi chân trời đã leo lét những giọt ánh sáng mong manh. Nhanh vậy ư?
Tôi bỏ bầu trời qua khung cửa để ngắm Thương, thì thấy Thương đã thức từ bao giờ, tận đáy sâu thăm thẳm nơi đôi mắt nàng ánh lên một điều gì đó kỳ diệu, ngây ngất.
- Anh cả đêm không ngủ chỉ để ngắm trời trăng thôi sao?
Câu hỏi làm tôi khẽ giật mình. Quả đúng như vậy, nếu cả đêm không ngủ chỉ để ngắm tình nhân thì không phải là tôi, một kẻ xa lạ đần độn nào đó. Ôi con người tôi đã thay đổi tự bao giờ?
Một bàn tay nhỏ nhắn đang mân mê ngực tôi. Thương nhè nhẹ nâng niu từng cơ bắp như sợ chúng vỡ tan.
- I hi hi! Cái gì to quá đây nè!
Thương bật cười trong trẻo khi tay kia nắm trọn dương vật tôi nghịch ngợm và phát hiện sự giãn nở tự nhiên của nó. Tôi vẫn bất động ngắm nhìn si dại nét hồn nhiên trong sáng toát ra từ nàng.
Bỗng Thương bật dậy, lật ngửa tôi ra và ngồi trên bụng, nàng vội vã vén cái áo sơ mi của mình lên rồi cầm lấy dương vật tôi nhét vào âm đạo. Nàng cuồng nhiệt cúi xuống choàng đầu tôi hôn thật mạnh vào môi.
Ấm đạo nàng chỉ tiết ra chút ít nước nhờn, tôi cảm thấy rát và thốn khi dương vật tôi vào sâu trong âm đạo của nàng. Nàng gấp gáp quá! Nàng nhún từ trên xuống liên tục, nhưng nàng cứ làm cho dương vật tôi tuột ra ngoài lia lịa, trồi bên này chọt bên kia.
Tôi kéo Thương vào lòng mình, nhưng nàng vùng ra và nhịp mạnh hơn. Khốn khổ thay, nàng càng mạnh bạo thì dương vật tôi càng không chìu ý, nó như biểu tình trước bạo lực của nàng, cứ nảy ra ngoài thay vì chọc phá bên trong. Chẳng trách nàng được. Thương vốn chẳng có tí kinh nghiệm nào, có lẽ chỉ mới nghe nói rồi đem ra thử.
Tôi ghì mạnh nàng xuống, không cho nàng vùng vẫy. Thương thở hổn hển vì mệt sau cuộc giằng co với dương vật tôi khi nãy.
Tôi buông hai tay đang xiết chặt và đè mạnh đôi tay gầy guộc của Thương ra khi thấy nàng không còn dấu hiệu muốn phản kháng. Tôi nhỏ nhẹ :
- Để anh giúp em! Chúng ta sẽ chơi trò cút bắt với tình yêu! Cả hai sẽ đều bịt mắt lại. Chỉ có trí tưởng tượng và bản năng điều khiển cả hai. Đợi anh nhé.
- Dạ anh!
Thương ngoan ngoãn vâng lời tôi. Tôi kéo ngăn tủ lấy hai cái khăn mù soa, nhờ nàng bịt mắt tôi lại rồi nàng cũng tự bịt mắt mình.
Tôi kiểm tra lại khi sờ soạng trên gương mặt nàng, yên tâm khi biết đôi mắt nàng đã hoàn toàn bị bịt kín.
- Nếu em muốn biết được trọn vẹn ý nghĩa của sự hòa hợp thì đừng kéo chiếc khăn bịt mắt xuống.
- Biết rồi mà, sao lâu quá vậy?
- Em cởi áo ra đi, thế mới vui!
Một thoáng im lặng trôi qua.
- Xong rồi nè! Chừng nào thì mới bắt đầu trò chơi?
Tôi kéo nàng lại gần, cả hai đều nằm xuống giường với đôi mắt bị bịt kín. Tôi bắt đầu cuộc tìm kiếm tình yêu trong hoan lạc:
- Tình yêu là sự hòa hợp kỳ diệu của cả hai phía. Em đừng miễn cưỡng lôi kéo bản thân hoặc đối phương ngay vào cuộc giao hợp, cả hai sẽ khó chịu hoặc đau đớn.
Thương khẽ ừ biểu lộ nỗi ngạc nhiên thích thú và muốn nghe tiếp.
- Hãy để bản thân thật tự nhiên, thật tự nhiên. Hãy hướng lòng mình đến khoái cảm của đối phương.
Thương im lặng miên man theo dòng cảm xúc.
- Hãy buông thả mọi suy nghĩ là sẽ giao hợp với tình nhân bằng tư thế nào, mà hãy nghĩ xem mình làm gì thì tình nhân sẽ sung sướng. Biết đón nhận cảm xúc khi đối phương mang lại sẽ làm tăng thêm cuồng nhiệt đưa tình nhân mình đến đỉnh khoái cảm.
Nước nhờn Thương đã tiết ra nhiều, hai bên háng ẩm ướt như thảm cỏ xanh mướt sau cơn mưa rào. Trong lúc giảng giải thì một tay tôi đã vuốt dọc theo bụng đến âm đạo của nàng, hai ngón tay khẽ banh hai mép rồi dùng ngón giữa khều nhẹ, gai ốc nàng nổi lên từng đợt.
- Nào! Em hãy vuốt ve tình nhân... hãy để cho bản năng ngự trị lý trí. Xin em đừng tuột chiếc khăn bịt mắt xuống để lý trí trỗi dậy nhé.
Đôi môi tôi áp vào môi nàng. Tôi nút nhẹ và nàng đáp trả khi đôi môi hé mở đón lấy lưỡi tôi nhịp nhàng. Nàng đã hiểu và lưỡi nàng lướt quanh cằm, miên man trên cổ rồi từ từ hướng về phía dưới. Tôi thả lỏng toàn thân, cả người tôi run nhẹ khi đôi môi nhỏ bé đã ngoặm lấy dương vật tôi và nút khẽ. Một nỗi khoan khoái chạy dọc theo dương vật tôi rồi như làn điện, xẹt ngược lên đầu thoát ra miệng tôi ra khỏi miệng tôi thành tiếng rên :
- Thươnggggggg!
Tôi gọi tên nàng trong nỗi sung sướng chơi vơi.
Như biết là bản thân nàng đã làm cho tôi đê mê trong hoan lạc, Thương nút nhanh hơn thụt dương vật tôi sâu hơn như đụng đến cổ họng. Những đầu chiếc răng đều như hạt bắp cọ nhẹ, đôi môi mềm càng ngoạm chặt càng làm tôi thấy êm ái bềnh bồng. Kiềm chế và kiên nhẫn của tôi đã bốc cháy bởi ngọn lửa bản năng mà Thương đem lại.
Tôi vùng ngược dậy choàng vòng tay vào màn đêm mịt mù vô tận do mảnh vải bịt mắt tạo ra. Tôi đã tìm thấy Thương khi nàng nằm trọn trong vòng tay tôi. Vật nàng nằm ngửa xuống và hai tay nhanh chóng tìm đến hai bầu nhũ hoa. Hai tay vừa nắn bóp, tôi vừa lắc nhẹ hông lên xuống, dương vật tôi có khi cọ vào háng nàng, có khi lại trượt trên đám lông lưa thưa nơi cửa mình Thương.
Ước gì tôi trông thấy rõ mọi vật, tôi đánh tan cái ý nghĩ kéo chiếc khăn bịt mắt xuống để nhìn thấy rõ ràng hơn, chính tôi cũng đi tìm cái ý nghĩa đích thực của giao hoan kia mà: tình yêu thực sự hay thỏa mãn sinh lý?
Hai bầu vú nàng căng cứng. Nàng rên xiết khi các đầu ngón tay tôi se lấy núm nhũ hoa se se ngày càng mạnh hơn. Hai tay ghì chặt vào lưng tôi, những đầu móng tay cào mạnh. Cái rát nơi lưng càng kích thích tôi, tôi chụp lấy dương vật mình mò mẫm tìm lỗ âm đạo để nhét vào. Nhưng vô dụng, tôi chẳng thấy gì. Bàn tay nàng chạm vào tay tôi đang giữ dương vật trong tay, tôi thả ra và ôm lấy cái eo thon uyển chuyển của nàng. Tôi thì thầm qua hơi thở hổn hển :
- Thương! Thươnggg! Giúppp anhhh!
Chẳng cần tôi nói, Thương đã cầm dương vật, hí hoáy đút vào đúng nơi trơn ướt dầm dề. Bản năng đã thực sự lật đổ lý trí cả hai. Một tiếng ót vang lên khi tôi nhịp mạnh xuống cùng lúc với mông Thương nẩy ngược lên. Hai tay tôi kéo mạnh eo nàng xuống đều đặn với từng cái nhịp để giữ cho dương vật khỏi trôi tuột ra bên ngoài.
- Phụp! Phụp! Phụp!
- Ahhh, anh Minhhhh...
- Hừ... Hừ...
Ấm thanh va đập giữa hai bụng dưới hòa lẫn vào tiếng rên, tiếng thở đứt quãng dồn dập quyện vào nhau như báo hiệu lúc tình yêu thăng hoa.
Tôi rùng mình cùng lúc sự co giật liên hồi của Thương, tinh khí bắn phọt ào ạt ra ngoài, để rồi tôi gục ngã quỵ xuống. Tôi lảm nhảm ru cả hai vào giấc ngủ êm đềm bằng những câu nói vô nghĩa :
- Khi ta trốn chạy tình yêu thì tình yêu vô tình tìm đến, khi ta mở to mắt kiếm lại chẳng ra. Thôi thì nhắm mắt lại để trí tưởng tượng và bản năng bay bổng tìm đến tình yêu... Hãy ngủ đi người yêu nhỏ bé!
Dù ngoài kia trời đã hừng sáng, dù cuộc đời đầy chông gai nặng gánh vẫn không ngăn được giây phút hai tâm hồn chúng tôi quyện vào nhau. Giấc ngủ hạnh phúc đã kéo đến tự bao giờ.


0 nhận xét to "Nhật ký tình yêu - Phần hai"

Đăng nhận xét

Nhãn

Blog Archive

Blog được thiết kế bởi Phùng Văn Minh