Vòng luân cấm - Phần một

Giờ đây, nằm ôm cô ấy trong lòng, sự hả hê vẫn còn dư âm trong thân thể đầy nhựa sống của tôi, còn cô ấy thì đã ngây ngất trong giấc ngủ vùi từ độ nửa khuya của đêm qua, sau ba lần truy hoan đến mệt lả.
Nhìn cô vùi đầu ngoan ngoãn như con mèo mướp trong vòng tay ấm áp của tôi, để cho mái tóc cô lòa xòa đổ trên vai tôi, tôi càng thấy lòng mình mơn man như suối chảy, tự nhiên tôi thấy mình trầm xuống, tư lự nhìn lên trần nhà, nhìn trong bóng đêm u tịch, trống vắng... không một ánh sáng của ngọn đèn đường nào hắt qua từ khung cửa sổ, một thoáng phụt qua trong tâm tưởng tôi bỗng thấy mình tỉnh táo vô cùng, một sức sống mãnh liệt vô hình nào đó đang dậy lên trong lòng, bao kỷ niệm suốt một năm qua giữa cô ấy và tôi như thác đổ ập về với muôn ngàn hình ảnh sống động lờ mờ trong làn sương khói ...


Tôi bước vào một căn phòng nho nhỏ có cái tên Turtle Island Yoga gắn trên cửa trước vào một buổi tối Chủ Nhật thì đã biết cuộc đời tôi đã bước sang một bước ngoặc khác từ giây phút đó... Nơi đây, một nơi nằm trong một địa hạt nhỏ thuộc thành phố San Rafel, tiểu bang California, nên chỉ có một lớp học Yoga cơ bản mà tôi đã ghi danh học từ hơn một tuần trước trong một dịp tình cờ đọc quảng cáo trên báo. Quả thiệt tôi là một thằng học sinh ngơ ngáo khi bước vào lớp học với mấy chục cặp mắt đổ dồn về tôi, tôi né tránh những cái nhìn nửa gần như chào hỏi, nửa như tò mò, để tìm vào một xó góc gần đó an tọa; mọi người trong lớp đều trở lại với bầu không khí vắng lặng trước đây. Đâu đó xong xuôi tôi mới dám ngước mặt lên, quan sát khắp mọi nơi trong phòng. Mọi thứ ở đây được trưng bày đúng lối, hợp thức, và hợp thời theo kiểu Yoga. Tôi lướt thật nhanh chung quanh, ở giữa căn phòng là một bức tranh lụa sặc sỡ in hình Đức Phật được treo trên tường màu trắng muốt. Dưới bức tranh - trên mặt một cái bàn kiếng - là một bức tượng to bằng đồng đen đang diễn tác một thể thức Yoga kỳ bí, được khắc một cái tên Nataraj ở dưới chân bức tượng. Dưới đất lót một loại da mềm đặc chế dùng cho việc tập yoga - một loại mà đến bây giờ tôi cũng còn chưa biết là gì. Chung quanh là cả bộ dụng cụ tập yoga bằng gỗ bao phủ bởi những tấm khăn bàn nhỏ vải đỏ thật đẹp mắt. Một cái chuông nhỏ được khéo léo treo gần bên tạo thêm nét đặc trưng cho căn phòng, mà sau này tôi mới biết xuất xứ của cái chuông đó, được thỉnh tới từ Tibet. Phía đối diện với bức tượng, bên này tường vách, là một tấm khăn tay được Đức Đạt Lai La-Ma làm phép. Còn lại, phần lớn những dụng cụ khác được bảo bọc bằng khăn màn như những loại gối, loại bồ đoàn bằng nhung đen lông ngắn dùng để ngồi thiền. Lúc đầu tôi hơi ngại ngùng với quang cảnh lạ lùng trước mắt; nhưng dần dà, tôi bắt đầu làm quen với nó, với cả những người đàn ông và đàn bà ở mọi lứa tuổi khác nhau ở đây, đang ngồi quây quần thành vòng tròn; mặt họ điềm nhiên, dáng vẻ trông rất thoải mái, tự tại. Họ cũng như tôi, đều tới đây để tìm hiểu về Yoga, tìm cái thật trong cái sống, tìm cái tự do ở linh hồn con người đến từ những thao tác hàng ngày, mà mấy ai trong chúng tôi hề để ý tới – đó là tìm hiểu cái chân-thiện trong thế giới màu nhiệm của Yoga.

Mười lăm phút chờ đợi đã trôi qua, vị giáo viên trong trang phục đơn sơ màu vải đỏ sẩm khoan thai bước vào lớp. Phút tao ngộ đầu tiên đập vào mắt tôi cô ấy là một người phụ nữ tươi trẻ, trẻ đến độ tôi không ngờ tới được cho một vị giáo viên đã có kinh nghiệm hơn 15 năm (theo lời quảng cáo trong báo chí). Với lại trong trong thâm tâm tôi, cô giáo hay thầy giáo thì phải là một người đứng tuổi mới đáng cho mình học hỏi; nhưng không! Cô chẳng những trẻ mà còn đẹp, một nét đẹp sắc xảo thu hồn. Thoạt nhìn thì tôi thấy có cảm tình ngay và cũng không ngờ là tôi lại có thiện cảm nhanh chóng đến thế, với một người phụ nữ lạ mặt!... Người trẻ đẹp không phải tôi chưa hề gặp qua, song với cô đây, một cái gì đó như ma lực vô hình cuốn hút hết chân-thiện-mỹ của cô vào lòng tôi, làm cho trái tim tôi khẽ rúng động... Cô chào cả lớp chúng tôi theo điệu bộ chấp tay cúi vái của người Ấn độ. Chúng tôi đứng lên gật đầu chào cô một cách lễ phép, cô đáp lại bằng một nụ cười huề hòa rồi ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống, xếp thành hình vòng tròn lớn bao chung quanh cô như một vòng tròn bao quanh một cái tâm.
Sau khi chúng tôi đã an tọa, cô bắt đầu giới thiệu tên mình, cái tên Gauri thật là đẹp, đoạn cô giới thiệu lý lịch sơ sơ về cô, rồi mới hỏi từng người chúng tôi tên tuổi, nghề nghiệp và sở thích. Chúng tôi lần lượt trả lời cô một cách lễ phép như ngày nào còn bé thật ngỡ ngàng khi đến trường gặp thầy, gặp cô, và gặp bạn, lần đầu tiên; kể cả các cụ già cũng lễ phép đối với cô nữa, đủ thấy người đến đây học môn Yoga cũng có chút hiểu biết về phong tục tôn sư trọng đạo của người Á Đông ta... Lúc đó tôi có dịp nhìn kỹ cô hơn nữa, cô rõ ràng là một người Ấn Độ chính thống với khuôn mặt thật đẹp, đẹp theo kiểu huyền bí sâu xa mà có lúc nào đó tôi tưởng mình đang đối diện với một nàng công chúa diễm lệ nào đó của đất Ba tư trong truyện "Ngàn lẻ một đêm". Đôi mắt cô thật to, to vô cùng, to hơn cả những đôi mắt to tôi từng thấy; hàng mi đen láy với tròng mắt trắng nhạt gợi tình, có chút gợi dục lắng đọng. Giống như mọi người dân Ấn Độ khác, mũi cô thật cao, đôi môi cô thật mỏng, khuôn mặt cô bầu bĩnh trong thật dễ thương, làm tôi cứ nhớ tới một nữ minh tinh phim tình cảm Ấn ngày nào còn nhỏ tôi rất đam mê. Chưa hết, tôi thích nhất là đôi chân mày đậm sắc đen tuyền, rậm rạp và dài ngoằn của cô, ở giữa chúng là một hạt son đỏ nhỏ chấm trên một hạt son khác lớn hơn và một gạch ngang nhỏ kề dưới, hàm răng của cô sao mà ai khéo trải đều những hàng bắp trắng phau phau càng làm nổi bật dưới màu da ngâm ngâm trên thân thể rắn chắc của cô! Trên trán – xuyên qua những làn tóc óng ánh - cô kẹp một cái chuông bạc nhỏ, và hai bên tai đeo hai chiếc chuông cùng loại thật xinh xắn, hễ cô di động là tiếng chuông lách cách kêu lên. Dưới cổ, cô đeo một cái xuyến bạc đính nhiều hạt lóng lánh. Hai cổ tay cô có rất nhiều vòng đeo ngũ sắc. Trong mắt tôi bây giờ, cô chẳng những là một người đẹp ngoại tộc hiếm có, một hoa hậu hoàn vũ trong lòng tôi, cô còn chứa đựng một nét đẹp thiên nhiên ảo ảnh nào đó, một cái đẹp ngây thơ mà tôi thường thấy ở những người con gái miền quê nước mình với da dẽ ngâm ngâm chất phát nhưng không thiếu nét thông minh phản phất trên sắc diện.

Sau khi màn giới thiệu xong, cô bắt đầu vào chương trình của lớp học. Giọng của cô thao thao nghe sao thật thích, tựa như lắng nghe giòng suối đang chảy róc rách bên tai :
- Yoga đã có cách đây 6 ngàn năm, từ yoga giải nghĩa đơn giản là “thống nhất” vì mục đích của nó là thống nhất ba phần lại với nhau: thân thể, trí óc và tâm hồn...
Lúc này tôi chỉ lo chú tâm đến đôi môi đầy gợi cảm của cô đang mấp máy nên không nghe ngóng gì được cả. Cô tiếp :
- Yoga không phải là môn đạo giáo gì cả, mà là một môn khoa học để diễn đạt 3 trạng thái: tâm, thân, và hồn. Tâm là tâm trí, thân là thân thể, và hồn là linh hồn ...Yoga là một công cụ cung ứng sức khỏe cho tinh thần lẫn thể xác...
Tôi nhìn cô giáo trẻ ron rót bao lý thuyết mới mẻ mà tôi cũng như mọi người trong lớp chưa bao giờ nghe qua, lòng tôi thấy phấn chấn nao nao với bao cái hay hay, cái lạ lạ mà tôi sẽ sắp được học từ cô. Tôi bỗng thấy thật sự ngưỡng mộ sự hiểu biết của cô nhiều, cộng thêm là sự ngưỡng mộ một tấm thân thon thả, mượt mà không thiếu phần khỏe mạnh, dẻo dai ...
- ... Ba phương pháp căn bản là thế ngồi, thế đứng và thế nằm, các bạn có thể luyện tập phối hợp chung để tập luyện hoặc riêng rẽ nếu cần thiết...
Giọng nói của cô thật trong trẻo lôi cuốn, mỗi lần thốt ra lời, cái đầu cô nghiêng nghiêng như để nhấn mạnh một điểm gì đó, tiếng chuông lại lắc cắc vang lên; cũng là lúc mái tóc dài óng ả đen tuyền lắc lư dưới điệu bộ uyển chuyển múa may. Trong phút chốc, trí óc tôi lạc lõng trước một vẻ đẹp tự nhiên huyền thoại của người con gái xứ Ấn Thiên Trúc...
- ... Các bạn hãy thay đồ cho thích hợp rồi chúng ta bắt đầu tập ba thể thức căn bản trong môn Yoga...

Chúng tôi – những nam sinh và nữ sinh sau khi thay đồ – quây quần chung quanh cô giáo, lắng nghe và làm theo từng động tác thao diễn của cô không sai trái... Tôi, trong bộ đồ thun đen bó sát, thật thấy làm ngại ngùng, khi đứng cạnh đám nữ sinh, nhất là đang đối mặt thẳng với cô giáo. Tôi nhớ khi đó tôi chỉ đứng rùn mình xuống, đầu hơi cúi chẳng dám nhìn vào mặt ai, nhất là cô. Tay tôi thì chấp chéo cố che ngang nơi đủng quần bị độn lên dày cộm khác với những người chung quanh. Tôi thầm hỏi không biết cô có để ý gì đến tôi - vào sự sáng sủa của tôi hay nơi đủng quần tôi, hoặc có bao giờ để ý đến sự lạc lõng của tôi ở đây - sao đôi lúc tôi hay thấy cô nhìn tôi chăm ngắm, lạ kỳ!?
- ... Sau khi khởi động xong, các bạn hãy xếp bằng đôi chân lại theo tư thế ngồi thiền, giữ cho lưng thẳng, mắt thẳng, ngực ưỡn cao, vai cân đối, tay xếp im để trên lòng, hít sâu và thở rộng ... Một hai, một hai ...
- ... duỗi chân phải cho thật thẳng trước mặt, đặt bàn chân trái dưới mông phải, rồi kéo chân phải xếp lên đùi của chân trái ... xong rồi giữ nguyên tư thế khoảng hơn nửa tiếng, đến khi đó thì nghiêng đầu về phía trước, càng sâu càng tốt ... Tốt, tốt!
Một mặt chúng tôi lắng nghe từng lời nói của cô, một mặt làm theo những động tác uốn dẻo của cô thật là nghệ thuật, mê ly... Nhiều lúc nhìn cô thao giảng mà tưởng chừng mình đang ở trong một cung điện hoàng Ấn và đang chiêm ngưỡng những điệu vũ tiên nga của các một nàng cung nữ chuyên nghiệp...
Chẳng những thế, tôi lại thấy mình đang đắm chìm trong mê muội với những lời vàng ngọc rót ra từ miệng của cô, tâm hồn tôi bỗng thấy nhạy cảm hơn bao giờ hết tràn ngập lòng trắc ẩn ướt át gợi tình đối với cô, lòng từ bi và tình yêu của nhân loại nào đó đã bảo tôi hãy đón nhận cô như một vị thánh sống. Cô thật có sức gợi cảm mãnh liệt đến vậy sao, tôi thầm hỏi! ...

Lớp tan sau khi chúng tôi được thưởng thức món trà thơm và bánh ngọt được cô mang tới. Trở về nhà, tuy toàn thân ê ẩm với nhiều động tác cơ bản chưa quen, song một giấc ngủ ngon và sâu đậm đã giúp tôi khỏe khoắn hơn khi thức dậy vào sáng hôm sau. Những ngày tiếp đó tôi càng lúc càng thấy hứng thú với môn Yoga vì nó đã giúp tinh thần tôi khoan khoái, không cảm thấy mệt nhọc như trước, và tôi còn thấy yêu đời hơn trước; có lúc tôi lại tưởng mình được trẻ hơn vài ba tuổi! trái với lúc xưa, tôi thường hay mệt mỏi và lười biếng sau một ngày làm việc cực nhọc, nhưng hơn mấy tuần qua trong lòng tôi tràn trề sinh lực, tinh thần sung mãn, và lúc nào tôi cũng muốn tìm cái gì đó để làm, để học. Và những ngày thứ ba, thứ năm, và thứ bảy kế tiếp, tôi mong cho ngày giờ chóng qua đi để đi tập yoga. Tới lớp, tôi hân hoan chào đón những bài học mới, thể thức độc đáo mới; và ngoài việc học ra, tôi còn được chiêm ngưỡng dung nhan hiền hòa của cô giáo, được nhìn thấy khuôn mặt tươi trẻ, được nghe giọng nói trong trẻo pha lẫn một âm giọng triền miên của dân tộc Ấn, và được thấy những phương pháp yoga huyền diệu mà cô biễu diễn cho chúng tôi xem. Đương nhiên là chúng tôi được ngắm thưởng thân thể mềm dẻo của cô mỗi khi cô chỉ bảo cho chúng tôi từng tư thế một, như những phương cách uốn cong, thế đứng, thế ngồi ... dù khó khăn vô cùng nhưng vẫn thấy cô hề khoan thai tự tai. Tôi thật ao ước một ngày nào đó tôi có thể học được bản lãnh như cô ...
- ...từ vị trí nằm nghiêng, duỗi chân trái thẳng lên cao, đặt bàn tay phải trên sàn cạnh hông phải, hít hơi sâu và từ từ đưa bàn tay trái xuống chạm đầu gối phải, giữ cho chân trái thẳng, xong rồi ưỡn mông về phía trước, lưng uốn cong ra phía sau, đầu cũng ngửa theo lưng ...
Giọng cô lại thánh thót rót vào tai tôi. Mỗi động tác tôi vừa làm theo vừa lắng nghe lời chỉ dẫn của cô, nhưng ánh mắt tôi không hề rời khỏi thân thể mỹ miều của cô được, nhất là những nơi kín đáo của người phụ nữ, thật là điều khêu gợi, ngất ngây đối với tôi – một thằng con trai vừa đủ tuổi biết yêu, biết thẹn thùng, và có những cái thầm kín về giới tính chưa thỏa mãn được. Đó, những nơi gợi cảm đó, chúng ẩn hiện sau lớp vải thun bó sát, làm nổi quần một cục u hình tam giác ở giữa hai đùi cô ... Đó, một rãnh nhỏ chẻ đôi ở giữa thật khép kín mềm mại hun hút sâu, song có một cái gì táo bạo lộ liễu cố bày nhan nhãn trước mắt tôi như mời gọi. Trong lòng, tự dưng tôi thấy nhẹ tênh, cảm giác của muôn triệu con gai ốc chằn chịt mọc cùng da thịt khi nghĩ tới bàn tay tôi được sờ vào cục u bí ẩn đó ...

Dần dà, sự thân thiết sẻ chia càng thêm thắt chặt giữa tình cô trò - không riêng gì ở tôi mà đối với mọi người cùng lớp học. Điều đó đủ thấy sự tận tụy của cô đối với chúng tôi. Có những hôm cô ở lại thêm giờ, chỉ để giúp đỡ cho tôi từng cái hít thở, từng động tác khó khăn mà trong lúc học tôi còn chưa thấu đáo. Cô còn đích tay đặt lên thân thể tôi để giúp tôi thực hiện cho đúng phương cách; như những cái nắm tay, cái vịn chân, những cái ôm ngang hông hoặc ôm trước ngực... làm cho tôi càng thêm phấn chấn, thinh thích một sự chạm trán của da và thịt. Nhất là những khi cô áp sát vào người tôi, tôi thoáng nghe được trái tim cô đập mạnh bên lồng ngực mình, và tôi có thể ngửi được mùi hơi thở ấm áp thơm tho phả ra từ cửa miệng. Đêm về, tôi lại đem những hình ảnh gần gũi đó giữa cô và tôi để ru tôi vào giấc mộng đẹp. Và thường, những khoảng thời gian đó, tôi hay nằm mơ thấy mình được ân ái với cô. Tỉnh dậy, tôi không khỏi thấy ngượng trong lòng vì tôi thật sự đã mộng tinh, đã có những ý nghĩ bậy bạ xúc phạm đến cô – một người tôi hằng ngưỡng mộ. Nhưng thật tận đáy lòng của một người con trai mới lớn, sự ngượng ngùng đó lại đem cho tôi một cái vui nho nhỏ bí mật chỉ có tôi mới biết. Tôi phải thú nhận rằng tôi thèm được một lần yêu cô lắm! Dẫu chỉ là một lần thôi, có chết đi thì tôi cũng cam tâm...!


0 nhận xét to "Vòng luân cấm - Phần một"

Đăng nhận xét

Nhãn

Blog Archive

Blog được thiết kế bởi Phùng Văn Minh