Nửa vòng kỷ niệm - Phần ba

Bánh xe đạp tiếp tục lăn tròn trên con đường tráng nhựa. Bỗng nhỏ Nương đề nghị tôi :
- Anh ghé Quân Khu 9 để uống sữa đậu nành.
Tôi hỏi :

- Bộ sữa đậu nành ở đây ngon lắm sao.
Nhỏ trả lời :
- Ngon hết xảy luôn. Em thường tới đây uống còn kêu thêm mang về.
Chúng tôi uống cả thảy 8 ly, mỗi đứa 4 ly. Phải công nhận sữa đậu nành ở đây ngon thiệt. Đậu nành lấy từ lò, và nấu tại chỗ nên nước vừa thơm mùi mới và ngọt cộng thêm mùi lá dứa làm cho hương vị thật đậm đà, đặc trưng. Sau đó chúng tôi chạy ngang công viên Lưu Hữu Phước, nơi đó đang tổ chức hội chợ. Nhỏ Nương đề nghị :
- Hay là tụi mình đi chơi hội chợ.
Tôi ngẫm nghĩ rồi trả lời :
- Cũng được, nhưng sao thấy toàn là con nít không hà.
Nhỏ nói :
- Con nít thì sao, vô đó chơi cũng vui vậy.
Lúc đó tôi không muốn đi lắm, nhưng nhìn thấy nhỏ háo hức vậy, khuôn mặt rạng rỡ nên cũng gật đầu bằng lòng cho nhỏ vui. Chúng tôi gởi xe và mua vé vào hội chợ. Từ khi đó nhỏ Nương chủ động nắm tay tôi sóng bước. Tôi hơi ngại vì sợ người quen bắt gặp, nhưng thấy nhỏ hồn nhiên quá tôi không nỡ chối từ. Chúng tôi đi ngang qua những gian hàng bày bán đủ thứ linh tinh: quần, áo, giày, dép, đồ chơi; nhưng nhỏ không ghé qua mà chỉ đòi dừng ở những chỗ có trò chơi. Tôi chìu ý nhỏ vào một căn lều được bày biện những tấm kiếng lạ đời mà khi nhìn vào thì hình ảnh trong gương đều biến dạng: có lúc thì biến thành người đầu to, đít nhỏ; lúc thì đầu nhỏ đít to, lúc thì tay dài chân ngắn, có lúc thì bộ mặt biến thành khổng lồ, lúc bé như cái bánh cam. Nhỏ Nương đi tới cái kiếng nào cũng cười ngất, rất hồn nhiên vô tư. Tôi không nhìn vào kiếng và cứ lo nhìn cái sự thơ ngây nhí nhảnh của nhỏ. Tôi tự hỏi rằng không biết nhỏ đã từng có bạn trai hay chưa, không biết nhỏ có từng được hẹn hò với ai như đêm nay chưa. Nếu có đi chăng nữa thì chắc cũng đã qua lâu lắm rồi. Thoáng nghĩ chắc nhỏ đang cần có tôi, cần một người con trai tạm bợ để nhỏ thỏa cái sự khao khát yêu đương, bởi vì cả hai chúng tôi, ít ra là riêng tôi, đều biết rằng chúng tôi không thể nào có kết quả. Tôi bỗng thấy cảm xúc vô cùng vì nhỏ đã gợi cho tôi một kỷ niệm với người bạn gái ngày xưa không biết giờ này đang ở đâu, tôi thấy dường như mình trẻ đi 10 tuổi (lúc đó tôi 30 tuổi) khi sánh đôi bên nhỏ để sẻ chia những nụ cười. Sau khi đi khỏi căn lều đó chúng tôi còn đi nhiều căn lều khác nữa. Đến khi hội chợ đã vắng người, chúng tôi quyết định đi về. Tôi chở nhỏ chạy chầm chậm trở về nhà. Gió man mát làm cho tôi càng gợi cảm, súc giác chạy lăn tăn tạo thành hạt nhỏ như da gà. Nhỏ Nương bây giờ không ngần ngại áp mặt vào lưng tôi để tựa, nhưng xui thay bánh xe bị nổ và chúng tôi phải dắt bộ trở về. Dọc đường trò truyện, tôi nói với nhỏ Nương :
- Bây giờ chắc trễ lắm rồi, nhà anh chắc đã đóng cửa, anh không thể nào vô nhà được. Không biết mình kiếm đại quán ăn, hoặc quán nước nào để trò chuyện suốt đêm không.
Nhỏ Nương nhìn tôi nói :
- Không được đâu, chẳng lẻ ở ngoài suốt đêm. Thôi mướn khách sạn ở đi.
Tôi trả lời :
- Anh đâu còn tiền nữa mà mướn khách sạn.
Nhỏ nói :
- Em còn nè.
Tôi nói :
- Vậy cho anh mượn đi, có gì anh trả em sau.
Nhỏ nói :
- Mượn cái gì, có bao nhiêu đâu. Anh lôi thôi quá.
Chúng tôi đi thêm một chặng nữa, thì nhỏ gọi xe lôi tới chở hai chúng tôi và luôn chiếc xe đạp bị bể bánh.
Tôi hỏi :
- Đi khách sạn nào em biết không?
Nhỏ đáp :
- Em cũng không biết, nhưng ở đường Nguyễn Trãi có nhiều lắm."
Chiếc xe lôi chở chúng tôi hướng về đường Nguyễn Trãi và theo lời chỉ dẫn của nhỏ Nương, chiếc xe đậu lại trước một khách sạn bình dân tên là Thanh Bình. Chúng tôi bước xuống xe, lấy xe đạp và nhỏ Nương trả tiền cho anh xe lôi. Tôi ngạc nhiên vì sao nhỏ không ngồi lại xe để trở về nhà, chưa kịp hỏi thì nhỏ đã kéo tay tôi đi vô trong khách sạn. Lúc đầu tôi còn ngợ là nhỏ định mướn phòng cho riêng tôi nhưng sau khi nhỏ chìa ra hai tấm chứng minh nhân dân và hỏi giá mướn một phòng tốt cho hai người thì tôi mới biết là nhỏ muốn ở qua đêm với tôi. Tôi mừng vô cùng vì tấm chân tình của nhỏ đối đãi với tôi như thế.
Bà chủ khách sạn nói :
- Giá là 120 ngàn, có máy lạnh, còn 80 thì quạt điện.
Nhỏ không ngần ngại gì nói ngay :
- Vậy cho phòng có máy lạnh.
Lúc đó bà chủ khách sạn nhìn tôi, thấy nước da tôi trắng trẻo hồng hào, bả sinh nghi liền hỏi :
- Anh này có phải là người nước ngoài không.
Tôi biết được là người nước ngoài thì phải tính giá khác nên nhanh nhẩu trả lời :
- Tôi từ thành phố xuống.
Bả nhìn tôi thêm lần nữa và cũng tin là thật. Chúng tôi theo một người làm đi thang bộ lên tới tầng thứ ba, có lẽ là tần chót, để tới một căn phòng đã chỉ định: căn phòng 312 tôi còn nhớ. Trước khi người giúp việc bỏ đi, nhỏ Nương còn nói vọng lại:
- Cho lấy mấy cái OK đi nha.
Tôi không biết nhỏ Nương nói mấy cái OK là cái gì nhưng tôi cũng mặc kệ, lúc này tôi đang hứng thú về chuyện ở qua đêm với nhỏ hơn là mấy chuyện khác. Chúng tôi bước vào phòng, đó là một căn buồng có diện tích nhỏ, một cái giường được lót chiếu bông vừa đủ cho hai người nằm được đặt ở sát góc, cạnh bên là cái tủ nhỏ, trên mặt là cái đèn bàn nhỏ. Bên trái cửa ra vào là phòng tắm. Nhỏ Nương vừa bước vào phòng liền nói :
- Anh tắm trước đi.
Tôi trả lời :
- Thôi em tắm trước đi.
Nhỏ nói :
- Anh tắm trước đi mà.
Biết nhỏ thực sự muốn tôi tắm trước, tôi cởi áo thun và quần tây, mặc mỗi một cái quần lót bước vào phòng tắm trong khi nhỏ nằm nghỉ trên giường. Phòng tắm thật đơn giản chỉ một cái cầu tiêu, một cái vòi nước rỉ rả nước vào trong thùng mũ. Trên bồn rửa mặt là một cục xà bông nhỏ bằng hai ngón tay, một cái bàn chải đánh răng, và một cây kem bé tẹo. Tôi kéo tấm màn phòng tắm lại, nói vọng ra ngoài:
- Sao có một cái bàn chải vậy?
Nhỏ bên ngoài đáp :
- Anh súc trước đi, lát em súc sau cũng được.
Lúc đó tôi nghĩ thầm trong bụng, "Trời, chẳng lẽ hai đứa súc chung một cái bàn chải, nhỏ quen vậy rồi hay vì 'kết' tôi nên không ngại vấn đề vệ sinh."
Tôi vừa vặn nước tắm, vừa xúc miệng. Nước mát lạnh tẩy đi hết đám bụi bậm phủ đầy trên người tôi từ chiều tới giờ và làm cho cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Nghĩ tới lát nữa đây tôi sẽ ôm nhỏ Nương trong vòng tay, tôi rạo rực toàn thân nhưng không hề kích động. Bỗng tôi giật mình còn nghi ngờ một điều gì đó, "coi chừng mình để quần ở ngoài, trong quần có cái bóp, rũi nhở nhỏ lục túi quần lấy hết giấy tờ trong đó và bắt tôi chuộc thì chết". Nhưng tôi tự trấn an mình lại là trong bóp không có giấy tờ gì quan trọng, còn tiền thì nhỏ cũng thừa biết là tôi bị cướp hết rồi, có lục bóp cũng chẳng lấy gì được. Tôi yên tâm tiếp tục tắm cho sạch sẻ từ đầu tới chân. Một lúc sau tắm xong. Tôi choàng một cái khăn ngang hông rồi mở màn bước ra ngoài. Nhỏ Nương nằm trên giường lim dim ngủ. Tôi rón rén mặt trồng quần tây vào và rút cái khăn ra, nhỏ Nương nghe động thì mở mắt ra nhìn tôi.
Tôi nói :
- Tới phiên em đó.
Nhỏ ởm ờ có phần ngáy ngủ nhưng cũng ráng đứng dậy đi vào nhà tắm. Nhỏ kéo cái màn lại, tôi bắt đầu nghe tiếng nước chảy. Tôi đặt mình xuống giường thấy chân tay dư thừa, chẳng biết làm gì; tôi ngước nhìn lên tường tìm kiếm đồng hồ để xem mấy giờ nhưng không có cái nào ở đó. Tôi đoán chắc lúc đó là khoảng 11 giờ.
Tôi nhìn về phía tấm màn, tiếng nước vẫn chảy đều đều. Tôi định ghé mắt nhìn lén nhỏ Nương tắm, nhưng không biết sao tôi không làm vậy. Tôi nằm chờ, nhắm mắt nhưng cố gắng không ngủ. Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, tôi mở ra, người giúp việc khách sạn đưa cho tôi mấy cái gói nhỏ và bỏ đi. Tôi cúi xuống nhìn và phát hiện đây là những cái áo mưa (condoms) thì mới vỡ lẽ những cái áo mưa này có nhãn hiệu "OK" mà nhỏ Nương lúc nãy cho gọi. Tôi đặt nó vào hộc bàn và trở lên giường nằm chờ.
Mười lăm phút sau nhỏ mở màn ra, tôi mở mắt ra nhìn. Nhỏ vận một cái khăn lông lớn từ ngực xuống tới đùi. Tôi cười với nhỏ và nghĩ thầm, nhỏ không có mặc gì ở bên trong đây. Chắc nhỏ cũng biết tôi đang nghĩ gì nên cúi gầm mặt đi thẳng tới giường, bước qua người tôi và nằm sát vào vách. Nhỏ mau mau kéo cái mền lên đắp tới cổ. Nhìn thấy nhỏ hơi e lệ, tôi thấy vui vui làm sao đó. Tôi cười với nhỏ hỏi đại một câu :
- Em buồn ngủ không?
Nhỏ đáp :
- Em làm nhà hàng quen rồi, đâu có ngủ sớm vậy.
Lúc đó tôi thừa biết nhỏ đã "chịu đèn" với tôi rồi, nhưng tôi phải làm sao cho nhỏ vui để đáp lại tấm chân tình của nhỏ.
Tôi bắt đầu hỏi thăm nhỏ :
- "Em làm nhà hàng bao lâu rồi?
Nhỏ trả lời :
- Gần một năm rồi.
Tôi hỏi tiếp :
- Bộ em không đi học hay sao?
Nhỏ đáp :
- Có chứ, nhưng học dở quá, nghỉ rồi... Sao anh trắng quá vậy?
Tôi trả lời và hỏi nữa :
- Anh ở thành phố ít đi nắng thì trắng chứ sao. Còn em, em làm bia ôm có gì lạ hoặc vui không, kể cho anh nghe?
Nhỏ đáp :
- Làm ở đó cũng được. Vì tiền thôi. A, để em kể cho anh nghe chuyện này nha...
Tôi nói :
- Kể đi.
Nhỏ bắt đầu kể :
- Hồi trước em làm ở chỗ này có một người nói là Việt kiều gì đó cho boa em tiền đô-la, ổng cho em hai đồng. Lúc đó em mừng quá, tưởng hai đồng nhiều lắm, đem ra ngoài chợ đổi chỉ được có hai mươi mấy ngàn. Em cười muốn chết luôn. Hồi đó tới giờ em có thấy tiền đô bao giờ đâu... Thiệt là... Em khờ quá hả?
Nghe nhỏ kể tới đó, tôi thấy hơi buồn, phải chi tôi còn tiền ở đây tôi có thể cho nhỏ 50 hoặc 100 đô cho nhỏ mừng. Nhưng tôi tự an ủi mình, "Không sao mai mốt mình ghé ngang nhà hàng đưa nhỏ luôn, trước khi mình trở về Canada."
Tôi bỗng hỏi nhỏ :
- Em nói hồi trước tới giờ em không có 'đi khách' qua đêm hả?
Nhỏ đáp :
- Ờ, em không phải là cái loại đó, tại thấy anh hiền em mới đi, anh đừng tưởng em nói dóc anh đó nghen.
Tôi nói :
- Không phải, anh không có nghĩ em vậy, anh chỉ muốn nói tại sao anh lại may mắn vậy.
Nhỏ nói :
- Thì coi như anh may mắn đi.
Nhỏ ngừng một giây rồi nói :
- Để em nói cho anh biết chuyện bí mật của em nha.
Tôi nói :
- Em kể đi.
Nhỏ kéo cái mền lên bít tận cổ, đè chặt lại và bắt đầu kể :
- Hồi em ở Vũng Tàu, em có quen với một ông khách này, ổng già lắm rồi, 50 tuổi lận. Ồng thương em lắm, thường tới nhậu và cho tiền em nhiều lắm. Ồng có nhà riêng và hay rủ em tới nhà. Nhưng không phải hoàn toàn vì 'cái đó' đâu nhe, ổng cũng hơi già nên chỉ thỉnh thoảng mới đòi hỏi ở em thôi. Phần nhiều ổng chỉ muốn rủ em tới nhà ổng chơi...
Nhỏ ngừng kể, tôi tò mò hỏi :
- Rồi sao nữa?
Nhỏ kể tiếp :
- Rồi sau đó vợ của ổng biết, đòi đánh em, em sợ quá mới chạy vô trong này.
Tôi cười với nhỏ nói :
- À, thì ra em nói dóc với anh, sợ người ta đánh ghen mới bỏ vào đây phải không? Vậy mà lúc nãy nói tại vì thương dì.
Nhỏ cười đáp lại như đồng tình với lời phán đoán của tôi. Năm phút im lặng, chúng tôi không biết nói gì cả, bỗng tôi nhớ chực tới những cái "OK" tôi còn cất nó ở trong hộc tủ. Tôi cố tình nhắc cho nhỏ nhớ:
- Hồi nãy lúc em tắm có người đến đưa mấy cái "OK" lên.
Nhỏ nghe tối nói thế thì nhìn tôi hơi e lệ nhưng bạo dạn nói :
- Anh mang nó tới đây.
Tôi mở tủ làm ngay.
Nhỏ nói :
Anh mang nó vô đi.
Tôi cười với nhỏ bảo :
- Anh có mang theo thứ khác tốt hơn.
Nhỏ hỏi :
- Ở đâu anh có
- Tôi nói dóc :
- Anh mua ở thành phố.
Nhỏ không ý kiến gì, tôi tự nhiên cởi quần tây ra, nhỏ e lệ lấy mền trùm kín đầu. Sau khi trần truồng, tôi xé một cái áo mưa (mua ở Canada) ra và mang vào dương vật. Thấy nhỏ vẫn còn trùm mền kín mít, tôi bỗng thấy thương nhỏ, thương cái hồn nhiên e lệ của nhỏ.
Tôi nói :
- Anh mang xong rồi
Nhỏ đáp và cười khúc khích :
- Thì kệ anh chớ.


0 nhận xét to "Nửa vòng kỷ niệm - Phần ba"

Đăng nhận xét

Nhãn

Blog Archive

Blog được thiết kế bởi Phùng Văn Minh