Tuổi thơ - Phần 3

Về đến nhà, chẳng có ai, quăng cặp sách và gói quà của má nó lên bàn, nó thay đồ trong tâm trạng vô thức, leo lên giường là nó không còn biết gì nữa.

Tiếng chó sủa ran ngoài ngõ làm nó bừng tỉnh, đầu nó nhức như búa bổ, chung quanh phòng nó tối mịt. Nhìn lên đồng hồ có hàng kim xanh ánh lân tinh, đã hơn 8 giờ tối, nó chợt cảm thấy đói. Dưới khe cửa, nó thấy phòng ngoài vẫn còn sáng.
Mệt mỏi nó ra mở cửa. Mẹ nó đang đọc sách, gập vội tấp sách và vơ mấy tờ báo, má nó hỏi :
- Đói bụng chưa con? Có cơm sau bếp đó, ăn đi rồi ngủ, để đó má dọn cho.
Nó liếc nhìn má nó mỉm cười, nó chợt thấy má nó hơi xanh, mặc dù bóng đén vàng trên ban làm việc của má còn sáng.
- Má sao vậy? - Nó hỏi.
Có sao đâu? - Rồi má nó ngập ngừng hỏi tiếp - Con làm gì bên con Thanh mà có vẻ mệt vậy hả?
- Có gì đâu - Nó bâng quơ - Bọn con vừa làm báo vừa giỡn, con Phượng phá muốn chết luôn, lại ăn uống tùm lum, nhà nó vui lắm
Vừa lần xuống bếp tìm công tắc đèn, nó vọng lên
- Bác Nhân gởi mẹ cái gói quà con để trên bàn đó, bác dặn đưa tận tay má.
- Ừ, má thấy rồi, để lát nữa má coi - Giọng mẹ nó run run...
Vừa ăn nó vừa nghĩ, kể cũng lạ, má nó tối nay làm sao đó. Chợt nó nghĩ đến cái vật màu hồng hồi trưa, mà ba con Thanh kêu là quà tặng cho con Phượng. Xì, nói vậy chứ thừa biết là ổng cho nó chưa cho ai, nhưng ngại không dám nói. Con Thanh cũng vô tư, chẳng nghĩ ngợi gì.
Rồi nó nghĩ đến món quà của má nó, không phải gói quà của má nó to hơn, lại nặng nữa khi ôm về nó không để ý nhưng hình như là mấy cuốn sách. Rồi nó chợt ngớ ra... lúc nãy đi ra nó thấy tờ giấy gói quà đã được xếp ngay ngắn nằm trên kệ tủ vậy là má nó đã mở quà rồi, nhưng sao lúc nãy mà nó lại nói để lát nữa coi. Có ai đời nào lại mở quà mà chỉ mở lớp giấy gói để coi quà sau bao giờ, vậy chắc là má nó không muốn cho nó coi rồi... chắc phải là cái gì... ha ha ha đặc biệt lắm. Cứ nhìn điệu bộ của má nó là nó biết ngay.
Bỏ dở tô cơm, nó leo lên bàn bếp, cố nhón chân nhìn ra phòng ngoài, nó thấy má nó đang lấy giấy báo bao lại mấy cuốn tạp chí rất đẹp mà nhìn bìa cuốn còn lại má nó chưa bao xong là nó biết ngay nội dung bên trong. Nó còn thấy một cuốn album nhỏ rất đẹp trên bàn, không phải của nhà nó, vậy cũng là quà của ba con Thanh.
Leo xuống khỏi bàn bếp, cho tô cơm vào gác-men-giê, nó không còn thấy đói nữa mà chỉ muốn biết là má nó có cái gì. Nó chắc hẳn không chỉ là sách vì gói quà còn có thứ gì lục đục bên trong.
- Con đi ngủ nha má
Nó nói vọng ra, khi bước vô phòng, nó thấy má nó đang lấy mấy tập giáo án ra soạn, nó mỉm cười nghĩ chắc má nó nghĩ nó còn nhỏ lắm.
Khép cửa phòng lại, nó kê ngay chiếc ghế cạnh giường vào sát tường, vẫn chưa đủ, nó lấy thêm một chồng sách giáo khoa chập lại với nhau. Bây giờ thì nó có thể thấy rõ cả gian phòng ngoài vì nhìn từ trên xuống, trong phòng nó tối lắm nên nó chẳng sợ má nó nhìn thấy. Má nó cứ lật đi lật lại mấy trang giáo án, rồi gấp hẳn lại, đứng dậy đi về phía phòng nó. Nó lập tức bay xuống ghế, trèo ngay lên giuờng kéo vội cái chăn và quay mặt vô tường.
Nhìn vào bóng má nó in trên vách, nó thấy má nó tần ngần một chút rồi khép lại. Nó nằm im một lát rồi vùng ngay dậy. Nhìn ra ngoài nó không thấy má nó đâu, nhưng lại nghe tiếng nước dội, vậy là má nó đi tắm.
Nhanh nhẹn, nó hé cửa và lẻn ra phòng ngoài, cái tập tạp chí nó thấy má nó giấu dưới gậm bàn. Nó lôi ra cả bộ, bốn cuốn cả thảy. Lật vội mấy trang trong nó nóng cả người lên, dăm ba từ tiếng Anh đập vào mắt nó, tất cả đều trình bày về nghệ thuật làm tình, mỗi bài đều có hình minh họa.
Đóng vội mấy cuốn tạp chí, rồi lật vội quyển album, nó ngớ cả người. Hình ông Nhân, trần truồng như nhộng ở mọi tư thế, có cả tấm chụp với má con Thanh, có tấm chụp với mấy cô gái người nước ngoài, tất cả đều trần truồng và quấn lấy nhau với vẻ mặt cực kỳ dâm đãng, có tấm chụp ông Nhân với cả ba bốn cô. Nó cảm thấy nóng ran cả người, mắt nó tối lại, tim đập loạn xạ.
Gập cuốn album lại, nó nhét tất cả lại như cũ rồi phát hiện ra còn một cái gì nữa dưới ngăn bàn, trong một bọc ni lông hàn kín. Kéo ra tới nơi thì nó không khỏi sửng sốt.
Trong bịch có một chai dầu nhờn, có vẻ nhớt lắm, hai cục pin tiểu, một tập sách nhỏ và một cái chắc là chức năng giống như của con Thanh hồi sáng nhưng to hơn nhiều, gần bằng cổ tay của nó dài cũng gần cỡ đó với cái đầu loe ra, màu nâu nhạt, có nhiều đường gân cứng nổi lên xoắn quanh. Tất cả dường như bằng cao su mềm bao quanh một lõi rất cứng. Phía dưới có 1 cái công tắc màu xanh biển. Ngoài ra còn có hai phần phụ nhỏ hơn một vừa một nhỏ, phần nhỏ có thêm một túm tua đen đen. Nó nghĩ mãi mà không biết hai cái này để làm gì.
Đang miên man thì nó chợt giật mình vì tiếng nước vặn trong phòng tắm ngừng chảy, vậy là má nó sắp ra. Nhét vội vô học bàn, nó rút thật nhanh vào phòng và leo lên giường.
Đúng như nó nghĩ, má nó lại hé cửa xem nó đã ngủ yên chưa rồi khép cửa lại. Cũng may là cái ghế nằm phía cuối giường sát tường trong tối chứ nếu không má nó sẽ nghi ngay.
Nó lại trèo lên ghế, đứng nhón hơi mỏi chân nên nó lại phải kê thêm mấy cuốn tập. Nó thấy má nó đã mặc áo ngủ, bộ ngực phồng căng của má nó vun lên dưới làn áo mỏng làm nổi bật hai đầu vú cứng căng. Bình thường không căng thế kia đâu, chắc là má nó đã xoa trong khi tắm nên mới vậy, nó nghĩ.
Má nó tới bàn, ngồi xuống và ngồi vậy một lúc lâu, rồi mà nó đứng dậy, với tay kép ánh cửa sổ lại. Trời không lạnh, thông thường má nó hay mở cửa để làm việc, sao hôm nay lại đóng, chắc là... chợt nó bật cười khi khám phá ra rằng nhìn từ phía sau má nó, nó dám chắc là má nó không mặc quần lót, vì với tư thế rướn người thế này mông đưa ra sau chắc chắn phải in đường viền cái quần lót ở trong. Ha ha ha vậy là má nó có "mưu đồ" tối nay rồi.
Chợt nó chạnh lòng... bao nhiêu năm nay má nó ở vậy, không biết đến thú vui tuổi trẻ vậy thì giờ này nó cũng nên để cho má nó... mà cũng có sao đâu, chỉ mình má nó mà. Nó cũng tính thôi không tò mò nữa, nhưng nó cũng muốn xem cái món kia dùng ra làm sao để nó còn có dịp kể cho hai đứa kia nghe.
Má nó đã lấy ra tập tạp chí và coi rất lâu, từng trang một, vì ở xa nên nó không thể thấy viết gì, nhưng nó có thể thấy thoáng những cái hình chụp to. Coi được hơn 1 quyển, má nó lấy cuốn album ra, nó thấy má nó đỏ mặt, miệng lẩm bẩm cái gì đó, rồi má nó lại mỉm cười khi thấy hình má con Thanh chụp cận cảnh. Má nó coi hình này rất lâu rồi đột nhiên mà nó xoay người lại, giống nó hồi sáng. Ha ha ha má nó cũng nhìn vào gương, thân người má nó rướn lên trên ghế trông thật hấp dẫn.
Má nó mở cái cột tóc, xỏa mái tóc xuống ngang vai, trông má nó trẻ lắm, nếu không kể cặp mắt buồn thì không ai có thể nghĩ má nó đã ngoài ba mươi. Rồi má nó lại quay lại, lật tiếp từng trang, nó không coi album nữa vì có thấy gì đâu, nó chỉ xem xét từng thay đổi trên khuôn mặt má nó.
Càng coi cặp má của má nó càng ửng hồng lên. Má nó gập cuốn album lại, nhắm mặt thật lâu như để trấn tỉnh, rồi má nó lại lắc mạnh đầu. Rồi lại từ từ mở ra coi, vừa coi, má nó lại vừa lấy tay xoa nhẹ lên ngực, vân vê hai đầu vú quanh làn áo mỏng, rồi lại xoa tròn, hết bên này đến bên kia.
Nó thấy mặt má nó đã đỏ bừng lên. Rồi khi lật đến trang cuối, mắt má nó như dán vào tấm ảnh mà từ xa nó cũng có thể thấy, vì chụp gần lắm, cái phần trước bên dưới của ba con Thanh, thật to với cái đầu bóng đỏ hồng nổi lên giữa một túm lông đen rậm. Lúc nãy nó cũng đã xem tấm này nhưng lại ngượng lật qua luôn.
Hai tay má nó đã xát lên hai bên ngực, má nó rướn người lên xuống trên ghế, đôi lúc má nó lại ngửa người ra sau, rồi lại dán mắt vào tấm ảnh. Rồi má nó tụt nhẹ hai sợi dây đeo của chiếc áo ngủ, chiếc áo tụt đến bụng. Rồi má nó lướt nhẹ hai tay từ dưới tên tới ngực, ngửa đầu ra sau nó nghe má nó cất tiếng rên khẽ, rồi má nó lại vuốt như thế, thật nhẹ, các ngón tay mơn man trên da thịt, lướt qua đầu vú cứng căng, lên đến cổ, buông tay xuống và lại vuốt ngược lên như thế, mông má nó ưỡn ra sau rồi lại đẩy ra trước.
Được một lát, dường như đã đủ nóng, má nó lấy cái phần mà nó chờ đợi ra khỏi hộc bàn. Nó thấy má nó đọc rất lâu tập tài liệu, rồi má nó gắn hai cục pin vào phía sau. Mở nắp chai dầu nhờn, nó thấy má nó rút từ phía sau cái vật đó ra một cái ống nhỏ, như ống xi ranh, má nó hút đầy một ống chất nhờn rồi nhét trở lại rời gài như cũ.
Cầm hai cái còn lại trên tay, nó thấy má nó đọc rất lâu rồi mỉm cười, lại lắc đầu. Má nó cất lại cái phần lớn hơn, chỉ lấy cái phần nhỏ có tua và gài tiếp vào phần chính. Má nó bật công tắc nó cũng sửng sốt và nó cũng thấy sự sửng sốt trong mắt má nó.
Cái vật mà nâu nhạt má nó cần trên tay đang uốn éo, cái đầu nâu bóng sậm mào đang ngo ngoe, ngoáy tròn, còn cái phần có tua thì lại rung lên lên tục. Nó thấy má nó đỏ bừng mặt, tắt công tác rồi ngồn thẩn người ra. Rồi dường như bị cái tấm hình trên bàn thôi miên, má nó đứng dậy và tụt cả cái áo xuống đất, bây giờ nó mới thấy đầy đủ tấm thân lồ lộ của má nó. Eo má nó không con nhỏ như mấy đứa bọn nó, nhưng vẫn còn giữ được các đường cong mượt mà. Lớp lông phía dưới không xếp lại như nó nhưng có lẽ do nãy giờ má nó chà trên ghế nên rối tung cả lên.
Với cắp mắt mơ màng, má nó đổ một chút dầu ra tay rồi xoa lên ngực, lên bụng và xoa dần xuống dưới. Má nó rên lên và rướn người lên khi luồn tay xuống. Một cách vô thức, má nó bật cái công tắc cái vật kia, ngã người nằm xuống cái ghế dài, đầu về phía tường, chân quay về phía nó nên nó có thể thấy rõ toàn bộ phần dưới của má nó, đẫm ướt chất nhờn, của dầu xoa và cả của má nó.
Má nó xoay cái vật kia lại, cái đầu tua rung rung về phía trước, phần chính với cái đầu loe ra, ngo ngoe... má nó ấn nhẹ vào. Má nó bật lên một tiếng rên từ cuống họng và bật ra cửa miệng chợt há ra. Mắt nhắm nghiền tiếng rên nghẹn lại má để cái đầu ngo ngoe ngoáy quanh cửa vào của má nó, lúc này đã đẫm ướt, chất nhờn liên tiếp từ trong người má nó phụt ra, ướt cả ghế, nhiễu xuống sàn nhà.
Đột nhiên má nó bật dậy rồi ấn tuốt đến hơn nữa vật đó vào trong, rồi lại chồm dậy, miệng há ra rồi lại nghiến răng vật xuống ghế, nẩy mông lên liên tiếp mấy cái. Cất tiếng rên to hơn, rồi má nó lại bật dậy lần nữa. Nó có thể nhìn thấy phần phần phụ của của cái vật kia đang rung cái sợi tua vào cái chỗ phía trước của má nó, cái chỗ mà sáng nay ba con Thanh đã nút nó một cái thật mạnh.
Má nó khép chân, kẹp chặt cái vật đó giữa hai dùi, ưỡn ngực lên hai tay má bóp chặt đôi ngực, chà xát rồi giữ chặt lấy thành ghế.
Má nó rướn cong thân hình trên ghế, đôi môi hé ra để lộ cặp rắng nghiến chặt. Các cơ bắp trên người má nó căng ra như sắp vỡ tung rồi đột nhiên má nó chồm dậy gập mình xuống bàn, mông đưa hẳn ra sau, một tay má nó nắm cạnh bàn, tay kia vòng ra sau nắm lấy cái vật kia. Má nó dạng chân và thúc một cái thật mạnh từ sau ra trước, há miệng ra, bộ ngực má nó đè lên cuốn album với cái hình của ba con Thanh.
Cái thúc thứ hai, mãnh liệt hơn, nó thấy rõ tay má nó cầm cái vật đó xoáy mạnh vào. Lần này, má nó không còn giữ được cạnh bàn nữa mà má quơ tất cả đám album và tạp chí văng xuống đất "A a a.........." má nó hét lên mà không còn sợ nó thức dậy nữa, vả lại với buổi tối sóng biển rì rào thế này, mà nhà nhà lại cách nhau khu vuờn nên nó không lo có ai nghe được.
Má nó kẹp hai chân lại, hai tay nắm chặt cạnh bàn, miệng há ra và má nó gục xuống bàn buông lỏng chân rồi... nó thấy cái vật đó từ từ tuột ra rớt xuống ghế. Cái chất nhờn từ trong cái ống lúc này, đã bơm hết vào người má nó, giờ đây trộn lẫn với dòng nước sệt sệt của mà nó, chảy dài theo hai bắp chân, tuôn tràn ra sàn nhà...
Má nó nằm vậy thật lâu, dưới ghế cái vật kia vẫn không ngừng ngọ nguậy...
Nó tụt xuống ghế, bây giớ nó mới biết đáy quần nó đã ướt đẫm. Nhẹ nhàng và nhanh chóng dọn cái ghế và đám sách lại chỗ cũ.
Nó nhảy lên giường, trùm kín chăn vì toàn thân nó hiện đang run lên, tay chân lạnh ngắt, chỉ có một nơi là đang nóng bỏng. Cái quần ướt làm nó khó chịu, trong chăn, nó khẽ kéo cái quần đồ bộ katê ngắn tới đầu gối xuống, nhét cái quần trong đã sũng nước xuống dưới nệm rồi kéo quần lên, nó thiếp đi...

Mãi đến 9 giờ sáng hôm sau nó mới tỉnh dậy, nhà im lặng quá, thấy dưới quần ướt đẫm, nó bần thần nhớ lại, nó đã nằm mơ, và đã "đi" luôn. Nó nghĩ chắc tại nó phải nín chuyện đó từ chiều, lúc ba con Thanh hiếp chị người làm, nên chỉ cần tối ngủ, cọ nhẹ là "đi" chắc.
Nó mở cửa phòng, nhìn ngay ra phòng ngoài, nó thấy má nó đã dọn sạch, nhưng cái giỏ của mẹ vẫn còn đó, trở vào trong, nó thấy cửa phòng mẹ đóng. Ha ha ha... vậy là mẹ nó được một ngày ngon giấc.
Loay hoạy một chặp, nó tắm sơ và chải lại tóc. Chẳng biết làm gì trong mấy ngày hè đáng chán này, trong lúc chờ nộp cái bài báo tường chết tiệt cho năm mới, rồi nó quyết định ghé nhà con Phượng, cái con này luôn tìm ra trò gì đó để nghịch. Nó viết lại tờ giấy rồi kẹp dưới cái đồng hồ trên bàn.
"Con thấy má hôm nay có vẻ mệt, đừng ráng sức quá nha má. Con ghé nhà con Phượng một chút rồi đi chợ cho má luôn. Con lấy ít tiền trong giỏ của má trên ghế đó. Con - Dung"
Nó ghé chỗ sửa áo dài trước tiên. Ông thợ may người Hoa đã quen mặt nó, nhăn nhở cười
- Mấy cô lày mau lớn quá, ngộ may theo không kịp
Và đưa bộ áo dài cho nó thử.
"Nhìn mặt đã biết dê" nó ướm thử áo và trả ngay... nhìn cái bản mặt mập của ổng là nó muốn bịnh. Ra đến cửa ổng còn với theo
Rảnh ghé ngộ chơi, ngộ đo đồ cho rồi về xin tiền may...
Mua mấy xong mấy món ăn, nó tạt thẳng qua nhà con Phượng trong hẻm gần chợ. Má con Phượng đang bán trái cây, thấy nó đã tươi cười nói :
- Con Phượng nó ghé con Thanh từ sớm rồi con, nó nhắn cô gặp con nói qua nhà con Thanh luôn
Nó cám ơn rồi phóng lẹ về nhà. Má nó đã dậy và đang ủi đồ. Thấy nó bước vào, má nó cười rất tươi rồi ôm lấy nó vuốt ve
- Mệt không con, con gái mẹ giỏi quá
Nó cũng lấy làm ngạc nhiên, trước giờ má nó có như vầy bao giờ đâu, rất thản nhiên, ít niềm nở, chỉ âm thầm nhắc nhở và chăm sóc nó chứ có bao giờ... Rồi như chợt hiểu ra, nó mỉm cười rồi nói
- Con ghé qua nhà con Thanh làm báo tiếp, trưa về cũng được nhưng sợ má dạy thằng Trung, có mặt con nó ngại không tiếp thu được, nên chắc chiều con về luôn. Trưa bọn con kiếm gì ăn cũng được.
- Vậy cũng được - Má nó nói, giọng không giấu được vẻ lo lo rồi tiếp
- Con qua nhà con Thanh hoài, ba nó đang ở nhà, vợ chồng người ta lâu lâu... có mặt bọn con hoài có tiện không?
- Má ơi, ba con Thanh đi từ hồi sớm rồi
- Ủa sao má nghe nói là hai hôm nữa mới đi, mà sao con biết?
- Con có biết đâu... con nghe ông Tàu thợ may nói lại.
Và nó thấy rõ vẻ mặt kỳ kỳ của má nó
- Má tính gởi biếu quà...
Chợt má nó ngưng một lát rồi nói lơ qua chuyện khác. Nó thừa biết là má nó sợ nó hỏi về gói quà hôm trước. Ha ha ha
- Thôi con đi đi kẻo mấy đứa nó làm một mình.
Má nó thúc rồi nói
- Tiền trên bàn kìa bé, trưa mua bánh mì ăn.

Vừa tới đầu nhà con Thanh, nó đã thấy con Thanh ngồi ngoài hiên buồn như đưa đám. Con Phượng ngồi kế, mặt cũng không vui. Nó sà ngay lại hỏi
- Sao vậy? có chuyện gì hả?
- Con Thanh nói như mếu
- Ba tao đi rồi, sáng nay, hôm qua không biết chuyện vì chuyện gì mà ba má tao cải nhau ghê lắm - Rồi nó tiếp - Lúc tao đi gởi mấy bộ đồ nhờ sửa với má về, đang ở trên phòng thì nghe má tao to tiếng, rồi tiếng phân bua của ba tao, rồi nghe chị Trang, người làm mới cháu bà Phan đó, khóc lóc nữa. Tao tính chạy xuống nhưng đã bị má tao chặn ngay cửa, bảo lên trên lầu. Tao tính phản đối nhưng thấy bả dữ quá nên đành lên.
Nó ngưng một chút, lúc này con Phượng liếc xéo nhìn con Thanh và liếc xéo nó, tay lén chỉ xuống đất. Nó chợt hiểu ra, chắc là ngay lúc nó với con Phượng ra cửa là má con con Thanh về, và má nó bắt gặp cái cảnh tượng dưới bếp.
Con Thanh lại tiếp :
- Sáng nay má mới nói tao biết là chị Trang dụ ba tao rồi còn hô hoán lên là ba tao dê chỉ. Má tao cho chỉ nghỉ làm rồi. Hình như tối qua ba tao năn nỉ má suốt đêm nên sáng nay má có vẻ bớt buồn, chỉ buồn cái là ba tao không muốn ở nhà nữa nên tính ghé nhà chú Thành của tao ngoài tỉnh chơi rồi mốt đi luôn.
Nó chợt thấy tội cho chị Trang, đã vậy rồi còn bị oan. Sốt ruột nó tính hỏi tiếp nhưng con Phượng đã lén lắc đầu, nên nó thôi không hỏi nữa.
Con Phượng chợt đề nghị
- Lát nữa là má tao theo xe hàng đi lấy trái cây trên Đà Lạt, chiều mai mới về. Tụi mày ghé nhà tao phá cho đã, ăn uống thoải mái chứ không khí ở đây chán quá.
Con Thanh miễn cưởng gật đầu, thấy vậy con Phượng đệm thêm
- Ghé tao tao kể cho cho tụi bây coi chuyện này hay lắm.
- Ê, cái truyện mà bọn con trai lớp mình hồi trong năm chuyền tay đọc bị giám thị kỹ luật bắt phải không? - Con Thanh bật hỏi
- Hì hì hì đúng thị.
- Ê, cho tao coi với, nghe nói là bậy ghê lắm.
Rồi cả bọn thống nhất. Nó nói là phải ghé về nhà một chút, nó tính ghé lấy cái quần lót, vì cứ cái điệu này là nó sẽ phải mặc quần ướt đi ngoài đường mà nó chẳng muốn điều này tí nào.
- Mày tới coi sau, ha ha ha
Con Phượng đắc chí, con Thanh cũng đã vui lây...

Nó về đến cửa, thấy cửa trước đóng, nhưng không khóa ngoài, bình thường có bao giờ vậy đâu, má nó rất ghét tối, hễ ở nhà là mở tất cả cửa ra vậy mà hôm nay.
Nó mỉm cười rồi chậm bước lại... không biết có nên... nhưng nó chợt nghe tiếng rên khẽ của má nó. Nó mỉm cười, nghĩ thầm
"Không biết chiều nay má có dạy thằng Trung nổi không" rồi nó quyết định không quấy má nó nữa mà chỉ thò tay rút đại một cái phơi đã khô ngoài hiên rồi thẳng ngõ sau đi luôn.





Vừa tới đầu ngõ, nó thấy một chiếc xe tải, hình như là chở trái cây đậu chắn cả lối vô. Nó nghĩ thầm chắc là xe hàng của má con Phượng. Nghĩ vậy nên nó lách người qua chiếc xe đầy bụi đất đỏ, cửa mở nến nó đi thẳng vô nhà.
Kể cũng lạ, như thường lệ là bao tải sân nhà con Phượng những ngày như vầy là phải đầy cần xé, rơm và bao tải, đằng này nó chỉ thấy sân vương vài cái lá chuối và ít rơm. Nhà vắng tanh. Nó lách vô cửa và có cảm giác như ai đó đánh mạnh vào gáy, nó nảy đom đóm mắt và mê luôn.

Cái lắc lư khó chịu của tàu xe, cái mà nó chưa bao giờ quen làm nó chợt tỉnh. Nó thấy chung quanh đầy rơm, và dường nó đang ở trên xe. Nó tính vùng đứng dậy nhưng hai chân hai tay nó đã bị cột chặt ra sau, nó mất thằng bằng té dụi qua phải. Nó chợt thấy con Phượng, và cả con Thanh, cũng trong tình trạng như nó.
Con Thanh đang ngồi một góc, miệng nhét đầy bông, nép sau con Phượng mếu máo. Con Phượng tỉnh hơn, nhưng mặt cũng tái xanh, nó tính cất tiếng hỏi nhưng chỉ có thể ú ớ. Thì ra nó cũng trong cùng hoàn cảnh. Con Phượng đưa mắt nhìn nó, nửa muốn nói, nửa thảng thốt, lấy ánh mắt chỉ ra cửa sau xe.
Nó thấy hai thằng, một có vẻ là lính, nó mặc cái quần rằn ri nhưng lại mặc một cái áo zin bạc thếch. Thằng kia mặt một bộ đồ nâu đi biển. Cả hai thằng đều cầm súng, im lặng và lắc lư theo nhịp xe. Nó không biết là mấy giờ, chỉ thấy bóng nắng đã xiên xiên, có lẽ là đã 4 giờ chiều.
Chợt xe rẽ vào một con đường gập gềnh hơn rồi dừng hẳn. Thằng mặc đồ lính nhảy xuống. Nó nghe tiếng lao xao rồi tấm bạt sau xe vén lên, một khuôn mặc râu ria đen kịt đến độ nó chỉ thấy hai con mắt trắng dã nhìn vào. Con Thanh sợ quá đang thút thít khóc cũng nín bặt, nép sát hơn vào sau con Phượng. Nó chợt thấy gai ốc trong người nổi cả lên. Tên râu kia nhìn chằm chạp một hồi rồi bỏ bạt xuống. Nó nghe giọng cười hềnh hệt :
- Đụ má. Kỳ này thằng Thượng tha hồ khoái. Con mẹ cha Vượng tính kỹ thế này là bọn mình chắc có chỗ chui. Khặc khặc khặc
Rồi cũng cái giọng đó tiếp
- Tao chuyển hàng mềm, tụi bây liên hệ với thằng Tàu lấy thêm đồ cứng, dám mai mốt bọn nó sục vô chạy đéo kịp là chỉ có mà ăn cứt.
Tấm màn vén lên, hai thằng lúc nãy nhảy vào bảo
- Đứng dậy, lẹ.
Cả bọn chưa kịp chống cự là bọn nó đã xốc nách, kéo đầy lên một chiếc xe trâu lấm lem chất đầy rơm chờ sẵn bên dưới. Nó liếc nhìn xung quanh, xa kia là đường lộ, ngoài ra toàn là rừng, chỉ có một lối mòn hun hút quanh co.
Thằng rậm râu nhảy phắt lên phía sau xe rồi lấy tay giật phăng mấy túm giẻ nhét miệng, Nó tính la nhưng mỏi quá, chỉ ú ớ không cất được thành tiếng.
- - Cho mấy tiểu thư tha hồ la... khặc khặc khặc
Nói rồi nó đưa bàn tay thô ráp chộp lấy ngực con Phượng. Con Phượng ú ớ rồi day qua một bên. Con Thanh òa ra khóc.
- Đụ má, mày làm cái gì đó - Thằng đánh xe bò quay lại hét vào mặt thằng rậm râu - Ông Vượng mà thấy bầm dập là mày chỉ có nước đi đái.
Nói rồi nó lại bảo :
Lần này thằng Thượng được nước một, má... tao với mày lấy nước hai. Xong vụ nay tao đè tất cả con gái bản nó.
Thằng rậm râu lại cười khặc khặc nhưng đã chịu ngồi yên và từ từ ngủ gật.
Nó quay qua thì thào hỏi con Phượng. Con Phượng xuỵt một cái nhỏ, dỗ con Thanh rồi nói.
- Má tao đi chừng nửa tiếng là mấy thằng này xịch tới. Xe dừng trước cửa, tao tưởng má quên đồ nên chạy ra. Thằng mặc đồ bà ba lúc nãy nói mở cửa cho nó mang trái cây vô, tao vừa mở cửa là không còn biết gì hết. Tỉnh dậy thì thấy như mày...
- Tao tới sau, kiếm mày không ra...
Rồi vừa sợ, vừa hoang mang, nứơc mắt nó chạy quanh.
- Mày đừng khóc, con Thanh nó sợ lắm rồi, để coi tao có cách gì xoay không.
- Mà tụi nó bắt mình làm gì - Con Thanh nức nở hỏi
- Tao không biết, nhưng có lẽ là có liên quan gì đến bọn Thượng
Chợt nghĩ ra, nó thảng thốt ghé tai con Phượng thì thầm "Có lẽ là Fun-rô".
Con Phượng tái mặt ấp úng
- Sao... sao mày biết
- Tao thấy nó mặc đồ lính, có súng và lại liên hệ với Thượng.
Con Thanh lại thút thít tiếp :
- Sao tụi nó biết tụi mình mà bắt, có ai biết bọn mình lại nhà con Phượng đâu.
- Thằng Tàu... - Con Phượng bật nói - Chẳng lẽ cha may đồ?
- Ừ, chỉ có thể chả, vì lúc tao với con Phượng về nhà, ngang qua tiệm chả, chả chặn lại hỏi đi đâu, con Phượng đùa bảo bọn mình về nhà con Phượng chơi bài. Vậy là chính nó.
Đột nhiên xe dừng lại, nó thấy thấp thoáng một cái chòi ẩn sau mấy tán lá rậm. Hai thằng cầm súng nhảy ra rồi chợt nhận thấy thằng đánh xe. Thằng đánh xe bảo
- Hàng mềm của ông Vượng tới.
Rồi trong chòi, ba tên đi ra, một tên mặc đồ lính, cực kỳ cao to, đeo súng lục. Theo sau là hai tên người dân tộc đen nhẻm chỉ mặc độc cái khố. Một tên thấp bé, còn tên kia cao to không kém thằng lính; hông đeo cây dao rừng to bản sáng loáng.
- A Voòng. Như lời hứa bọn tôi giao cho bản các anh
Thằng Thượng to cao không đáp, chỉ nhìn chằm chặp vào con Thanh rồi đảo mắt nhìn thật kỹ rồi nói :
- A. Vượng giữ lời, bản Pơng cũng giữ lời. Tối nay A Voòng sẽ có vợ, còn ngày mai lính của A. Vượng có chỗ núp, dân bản đang làm hầm cho lính trên núi.
Nói rồi nó quay qua thằng nhỏ con, nói gì đó, thằng kia phát lên xe trâu, còn Thằng Thượng to con đứng lại chào mấy thằng lính rồi nó phóng bay lên phía sau cái xe trâu, con trâu sợ quá chạy bừa cả vào lề đường
Thằng Thượng vẫn nhìn con Thanh mê mệt. Rồi nó bảo
- Vợ A. Voòng có cái da trắng như trứng gà bóc, tối nay A. Voòng sẽ uống rượu với vợ
Rồi như thấy vẻ mặt ghê tởm trên mặt con Thanh, nó vỗ vỗ vào cái day đeo bên hông rồi gằn tiếng :
- Nếu vợ không ưng, A. Voòng sẽ chặt chân rồi vất cho lũ trai làng thèm hơi gái Việt.

Trời xế chiều, xe trâu dừng ở buôn, mấy thằng Thượng bu lại, cõng cả ba đứa lên một cái nhà sàn lớn. Thằng Thượng to con, tên A. Voòng theo vào, chỉ mặt cả bọn nói
- Vợ đừng bỏ trốn, quanh đây toàn cọp. Một làm vợ A. Voòng trong một đêm, hai là làm mồi cho cọp đói.
Nói xong nó rút dao, chặt đứt dây trói chân tay cho cả bọn rồi bước ra sập cửa lại nói vọng vào
- A. Voòng đi mổ trâu, đào rượu để ăn mừng tối nay.
Con Thanh òa ra khóc. Nó cũng khóc. Chỉ có con Phượng còn bình tĩnh, nó nói
- Cửa không khóa, bọn mình chạy đi
Nó bước lại hé cửa nhưng vội đóng lại. Nó quay lại bảo
- Bên ngoài canh kỹ lắm.
Cả bọn đang hoang mang thì nghe tiếng cồng tiếng trống bập bung và và tiếng trâu rống lên... Chặp sau thằng Thượng bước vào, người nó dây đầy máu, tay kia ôm một vò lớn rượu cần.
Có mấy thằng Thượng lau nhau chen vào, bày ra sàn mấy miếng thịt tươi đỏ hỏn còn dây máu, và mấy cái ống tre rồi kính cẩn rút lui.
- Vợ lại uống rượu với A. Voòng
Nhắc mãi cái ba bốn lần thấy cả bọn vẫn ngồi yên rúm ró, nó rút soạt cây dao rừng dắt trên vách rồi gầm lên. Con Phượng sợ quá riu ríu bước lại, con Thanh và nó nhích từng bước theo sau.
- Ngồi xuống - Rồi quay qua con Thanh nó tiếp - Đổ nước trong ống vô bình, rồi ngồi lại đây - Hắn vỗ vỗ cạnh chỗ hắn ngồi.
Con Thanh rưng rức khóc riu ríu làm theo. Hắn đưa cái ống cho con Thanh bảo "Hút đi" con Thanh ngậm ống nhưng không dám hút.
Cáu tiết hắn hét lên
- Có hút không? - Rồi hắn lấy tay chỉ vào mặt nước trong bình - A. Voòng này chưa thấy xuống
Con Thanh hút một hơi, hắn bảo tiếp "Nữa" rồi con Thanh chợt buông ống ra, ho sặc sụa...
Thằng Thượng cười khành khạch rồi đưa mắt nhìn nó. Nó sợ quá, lấy tiếp một ống tre dốc vào và nhắm mắt nuốt cái thứ nước nồng nặc kia. Con Phượng không sặc, nhưng mặt đỏ ửng. Nó cũng thấy nóng hừng hực trên má, trong bụng...
Thằng Thượng uống một hơi ba ống tre rồi bảo con Thanh
- Quay lại đây
Nói rồi nó đưa tay sờ vào má con Thanh, con Thanh quay người lại. Hắn lại cười và lại uống...
Một lát sau, có lẽ đã ngấm rượu, hắn nói
- Cởi áo ra.
Thấy con Thanh lần chần, nó vung dao chém phập một cái, lưỡi dau cắm sâu xuống sàn nhà, sát chỗ con Thanh. Con Thanh mặt cắt không còn giọt máu, riu ríu mở áo ngoài
- Tiếp, cởi hết.
Nó thấy cái khố ở giữa hai cẳng chân cuồn cuộn cơ bắp của thằng Thượng đã nổi lên, động đậy. Hắn nhìn con Thanh, lúc này đã trần truồng, một tay che ngục, tay che đùi.
Rồi như một con thú dữ, hắn chồm lên và vật ngửa con Thanh ra sàn. Nó tính chạy tới con Thanh nhưng con Phượng đã kéo lại bảo
- Vô ích thôi
Nó vùng mấy cái nhưng không thoát nổi tay con Phượng nên đành ngồi yên.
Chợt nó nghe con Thanh hét lên, thằng Thượng đè cả thân thể khổng lồ dính đầy máu trâu lên người con Thanh, cái khố đã bị hất qua một bên, mông nhó dập lên xuống liên tục. Con Thanh đã ngừng khóc, mặt tái xanh ánh mắt ngước nhìn một cách vô hồn lên trần nhà, để mặc thằng Thượng gầm gừ dày vò cơ thể, ngoài kia cồng vẫn vang vang...
Rồi thằng Thượng hả miệng, thở hồng hộc hai tay siết chặt hông con Thanh giật mạnh mấy cái rồi nó buông con Thanh ngã ngửa ra sau. Con Thanh đã ngất xỉu, máu loang lổ trên đùi nó, cái vật đen và to như cái dùi của thằng Thượng cắm dưới đám lông đen đẫm ướt của con Thanh từ từ tuột ra, máu và chất nhờn trắng đục cũng òa ra theo...
Với vẻ mặt thoả mãn, thằng Thượng nắm tay kéo lê con Thanh vào góc nhà, để nó ngồi dựa vào tường và trở lại rót rượu uống. Nó bảo
- A Voòng còn khoẻ lắm, có thể lấy mười vợ một đêm
Nó cười hệch hệch rồi quan sát nó với con Phượng như thể chọn người kế tiếp. Dĩ nhiên với thân hình nảy nở, ánh mắt hắn dừng lại ở bộ ngực căng tròn của con Phượng. Hắn hất hàm bảo với con Phượng.
- Lại đây - rồi tiếp - cởi đồ ra.
Chờ cho còn Phượng cởi hết nó bảo tiếp :
- Vợ có cái người đẹp quá
Nó hút rượu rồi phun trở lại ống tre. Nó bảo con Phượng
- Nằm xuống
Rồi trút chỗ rượu từ ống lên ngực lên đám lông đen rậm dưới bụng, cười hệch hệch. Nó bảo
- A. Voòng cho con chim của vợ uống rượu.
Nó đổ liên tục mấy ống rồi tiếp
- Bây giờ A. Voòng uống rượu của vợ
Nó sà ngay xuống thân thể trần truồng của con Phượng rồi liếm nó liếm từ trên xuống tận dưới, rồi vừa gầm gừ, nó vừa nhay, vừa bú vừa cắn bộ ngực vun cao của con Phượng.
Như đã chán, hắn ngồi dậy hút tiếp một hớp rượu. Nó thấy cái khúc cây bằng cổ tay dưới bụng tên Thượng đã dựng đứng dậy, cái đầu đỏ quạch loe ra. Thằng Thượng banh hai chân con Phượng, ghé miệng đầy rượu, ngậm trọn cả phần dưới, chỉ chừa lại vài túm lông loan xoăn, nó gồng cứng miệng vày đẩy rượu vào.
Con Phượng rên khẽ, nẩy người dậy rồi lại vật xuống. Thằng Thượng lại hút rượu ra uống. Nó làm năm bảy lần, mắt con Phượng đã dại đi, chân tay cứng đờ, miệng há ra.
Thằng Thượng lại hút một ống tre rượu, kéo con Phượng ngồi dậy rồi hắn đứng lên, dí cái vật khổng lồ trước mặt con Phượng hắn bảo
- Bú.
Con Phượng còn tần ngần thì hắn nắm tóc gịât mạnh, con Phương đau quá há miệng ra là hắn đẩy mông tới, lút lận chuôi. Giọng con Phượng ú ớ trong họng rồi thở dốc. Một tay hắn giữ chặt tóc con Phượng, rút ra đẩy vào, cứ mỗi lần rút ra là hắn lại rưới rượu lên cái vật của hắn.
Hết ống rượu, có lẽ đã ngà ngà say. Hắn đẩy con Phượng lại cửa sổ và hú dài rồi cất cao giọng nó gì đó. Nó nghe nhiều tiếng hú của trai bản đáp trả.
Ghì chặt con Phượng bên thành cửa sổ, dưới ánh mắt thèm khát của đám thanh niên, hắn cầm cái vật của hắn, nhét vào khe hở giữa mông con Phượng rồi dập mạnh.
Con Phượng rú lên đau đớn, máu bán ra tung toé, rồi chảy ướt đẫm cả sàn. Tiếng kêu thảm thiết hòa cùng với tiếng hú man rợ của đám Thượng tạo thành một âm thanh hoang dã.
Thằng Thượng dùng cả hai tay bóp chặt ngực con Phượng, tì cằm lên gáy con Phượng thúc dồn dập rồi rú lên... Đám thanh niên rú theo từng chặp rồi hắn buông con Phượng ra, con Phượng đổ gục xuống sàn còn hắn đứng thẳng dậy, đưa cái vật dính đầy máu tươi ra trước cửa sổ trước tiếng hò của dám dân bản.
Nó vùng dậy chạy lại đỡ con Phượng, liền bị một cái đánh như trời giáng. Nó tối mắt, rồi nghe thoang thoảng :
- A. Voòng chỉ giữ lại một cô, A. Voòng nhường cô vợ còn non cho Già làng, cô kia cho cho anh em. Bản làng là của A. Voòng, vợ của A. Voòng là vợ của dân bản.
Rồi hắn bế thốc nó, rồi con Thanh lên, ném qua cửa sổ.
Chới với, nó rớt xuống bảy tám cánh tay và tiếng reo hò. Nó bị kéo đến gần đống lửa. Một lão già rẽ đám đông ngồi hụp xuống cạnh nó. Rồi đột nhiên tay chân nó bị giữ chặt. Lão già, mắt đỏ sòng sọc xé toang áo quần nó. Giữa những bàn tay them khát sờ soạng, bóp véo, lão già lấy hai tay giữ chặt vai nó, vén khố lên vác hai chân nó lên vai rồi ấn vào nhưng trật sang bên.
Nó đau quá hét lên, thằng Thượng già vẫn hùng hục thúc nhưng không thể nào đẩy vào được, có lẽ cái vật của hắn đã mềm... Rồi nó thấy đẫm ướt, thằng Thượng già gầm lên, trèo hẳn lên ngực nó, dí cái vật đen thui kia vào giữa ngực rồi lấy hai tay ghì chặt ngực nó lại, một tia nước trắng đục phóng ra dây vào cằm nó...
Bọn con trai cười rần lên... Thằng Thượng già gầm một tiếng nữa rồi kéo khố rẽ đám đông đi mất.
Vừa rời nó ra là thằng Thượng nhỏ con lúc chiều xông ngay vào, trên mình nó không có mảnh vải nào. Nó cười hềnh hệch rồi cũng vác hai chân nó lên vai, hai tay vòng ra ôm chặt đùi, rồi nó từ từ ấn cái vật không tương xứng với cơ thể nó vào, nhẹ nhàng và trơn tuột, có lẽ là nhờ cái chất nhờn cửa thằng Thượng già lúc nãy.
Thằng Thượng nhỏ con có vẻ không nôn nóng, cứ nhắp ra nhắp vào mãi... Lúc này nó không còn cảm thấy đau nữa mà chỉ cảm thấy tê dại ở tất cả mọi nơi trên cơ thể, do nhiều bàn tay nắn bóp, sờ mó, do cả một cái gì đó thúc đẩy từ bên trong. Chợt nó bật rên lên...
Thằng Thượng nhỏ con nghe thấy tiếng nó rên càng nhắp nhanh hơn rồi đột nhiên nó luồn hai tay xuống dưới nách nó, ghì chặt lấy vài rồi ấn mạnh... Nó không còn cảm thấy đau nữa, chỉ hơi rát nhưng sướng vô cùng. Nó rướn người lên nhưng thằng Thượng lúc này đã nhắp như vũ bão, hắn rút hẳn ra rồi lại ấn mạnh vào... rồi...
Nó cảm thấy một cái gì đó không ngăn cản được, bùng nổ, nó cắn chạt vai thằng Thượng nhả ra và rú lên... thằng Thượng cũng gục lên người nó.
Sau đó, nó không còn cảm giác gì nữa nhưng trong mơ màng, nó biết sau đó còn rất nhiều thằng lại trèo lên, có thằng lại lật nó sấp lại... Nó thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, nó vẫn có cái cảm giác đong đưa... rồi nó bị day mạnh. Con Phượng ngồi kế bên nó. Khóc rúc rích rồi chỉ qua con Thanh. Con Thanh nằm đó, mặt trắng bệch, nó đưa tay cầm lấy tay con Thanh, lạnh ngắt, nó òa ra khóc.
Nó với con Phượng được trả lại về cái chòi ban đầu.
Thằng lính dẫn hai đứa vô chòi. Nó thấy thằng lính to con đang ngồi với ông Tàu thợ may, con Phượng chồm lên nhưng đã bị giữ lại. Lão thợ may sợ quá té khỏi ghế trước tràng cười hô hố của đám lính. Nhìn thấy nó áo quần tả tơi. Thằng lính to con bảo :
- Tụi bây bỏ con nhỏ này - Hắn chỉ vào nó - vô góc kia, rồi ra ngoài.
Nói xong hắn quay qua con Phượng, trước sự sửng sờ, hắn giật tung áo quần con Phượng rồi dằn ngửa ra giường. Con Phượng kêu mấy tiếng thảng thốt, đạp bung ra.
Điên tiết, hắn dang tay "Bốp" con Phượng đập đầu vào thành giường, ngất hẳn. Thằng lính đứng dậy cởi áo quần, quay qua thằng Tàu biểu diễn cái vật to và dài của hắn. Với lấy cái bi-đông nước, uống một ngụm rồi hắn phun vào mặt con Phượng cho tỉnh banh toạc hai chân con Phượng ra, chồm lên.
Thằng Tàu đi ra cửa, nói gì đó với hai tên lính, rồi dúi cho mỗi đứa một xấp tiền. Hai thằng liền bước vào, chộp lấy tấm thân bầm tím của nó. Cột nó vô cây cột sát tường.
- Cột chưn (chân) kia nữa, chừa một chưn cho ngộ - Thàng Tàu bảo rồi cởi quần...
Xong việc, hai thằng lính liếc con Phượng, lúc này đang há hốc miệng, quằng quại rên siết dưới nhịp thúc của thằng lính.
Với ánh mắt lom lom, thằng Tàu bước lại chỗ nó, chộp cái chân còn lại của nó vác lên vai rồi thúc vào. Không còn thấy đau, nhưng cơn giận và nhục làm nó ngất đi.

Nó tỉnh dậy trong bệnh viện, kế bên là má nó. Con Phượng nằm giường kế bên, trông có vẻ tỉnh hơn nhưng vẻ mặt buồn rười rượi. Nó nhìn lịch, và giật mình... nó mê man gần một tuần. Má nó mừng quá, nhưng vuốt mắt nó lại, bảo ngủ tiếp.
Một tháng trong bệnh viện, nó được tin má con Thanh đã bán toàn bộ gia sản, mang thi thể con Thanh đi biệt. Má con Phượng đã mất trên đường về do đạn lạc khi bộ đội tiến công đám Funrô đã bắt cóc nó. Tên thợ may người Tàu bị bắt trên đường trốn vào Nam.
Má nó nói nhận nuôi luôn cả hai đứa, có lẽ đó là điều mà nó cảm thấy được an ủi nhất. Nó nắm tay con Phượng mỉm cười.

Phan Thanh
Nha Trang - 15/12/1979


0 nhận xét to "Tuổi thơ - Phần 3"

Đăng nhận xét

Nhãn

Blog Archive

Blog được thiết kế bởi Phùng Văn Minh