Trôi theo dòng đời - Phần 5

... Khi nước tới cổ Ngân khua hai tay bơi kiểu ếch đến chỗ Du. Từ xa thấy Ngân bơi lại chỗ mình, Du hốt hoảng từ trên phiến đá tuột xuống nước để che dấu phần nào sự loã lồ của mình.


Ngân làm như không hề biết đến điều này lên tiếng
- Nước mát quá hả Du?
- Dạa.. Ưhmm.. Tú đâu hả chị?
- Cô ta mệt quá ngủ rồi, thấy Du đi lâu quá định ra kiếm Du thì thấy Du tắm, may quá... Ngân cũng muốn tắm, có Du trông chừng Ngân đỡ sợ, mấy ngày nay đi đường người dơ dáy quá.
Tiếng chị đã được thay đổi bằng tên một cách ngập ngừng, nhưng ngọt ngào.
Ngân bình thản bơi lại chỗ phiến đá ngồi lên, nơi Du đứng hồi nãy. Mực nước chỉ lưng chừng ngang bụng, cả một tòa thiên nhiên trắng phau đập vào mắt làm Du lúng túng không biết phải xử sự như thế nào.
Đã bao nhiêu lần Du đã được chiêm ngưỡng những cặp ngực, nhưng chưa bao giờ du cảm thấy người rạo rực, tim đập mạnh như lần này, quả thật cặp nhủ hoa của Ngân đẹp tuyệt. Nó không to lắm nhưng tròn trịa, vừa vặn với thân hình, hai đầu vú nhỏ hơn đầu ngón tay út một chút, đỏ hồng nổi bật trên bầu vú trắng nõn chỉa thẳng phía trước.
- Sao vậy nè, bộ chưa bao giờ thấy..
Du đánh liều tán một câu
- Dạ chưa thấy bộ ngực nào đẹp như vậy.
- Xạo quá đi, sao bằng người ta được.
Tuy nói thế nhưng trong lòng Ngân hãnh diện lắm.
- Lại đây chà lưng giùm Ngân đi.
Nhìn thấy đôi mắt long lanh của Ngân, Du biết chuyện gì sẽ bắt buộc phải xảy ra.
Không đắn đo nữa Du khoát tay rẽ nước sáp lại gần ngồi lên phiến đá cạnh Ngân. Ngân liền xoay lưng lại phía Du. Hai tay Du bắt đầu chà sát lên tấm lưng săn chắc.
"Không ngờ với lứa tuổi 30 mà Ngân còn giữ được thân hình gọn gàng như vậy có lẽ Ngân thường xuyên tập thể dục? Cô bạn của mẹ mình có chồng con gì không? Chắc là chưa sanh nở nên đầu vú còn nhỏ xíu và đỏ hồng. Bây giờ mình phải làm gì? Có nên đưa bàn tay đi xa hơn phạm vi cái lưng không?"
Bao nhiêu câu hỏi còn đang lởn vởn trong đầu Du thì Ngân nắm tay Du kéo vào Ngực mình đầu ngả ngược về phía sau tựa lên vai Du mắt nhắm nghiền. Không để Ngân chờ lâu, Du cúi xuống gắn chặt môi mình với môi Ngân, bàn tay như một nhà nặn tượng tài ba, nhào nắn không ngừng trên hai bầu vú căng tròn. Tay Ngân cũng không vừa vòng ra sau nắm lấy cặc Du bóp, vuốt liên tục, chỉ vài giây con cặc Du cứng ngắc.
Thấy nó đủ cứng Ngân buông nó ra, dùng tay bò lên phiến đá trên cùng sát bờ, chỉa cái mông về phía Du. Hiểu ý Ngân muốn mình phải làm gì. Du đứng lên cầm lấy con cặc rà theo hai mép lồn, tới cửa hang ấn một cái ót vào lút cán, khiến Ngân phải nấc lên một tiếng. Ưuuuhhh..
Hai tay Ngân nắm chặt đám cỏ mọc trên bờ. Để giữ thăng bằng, tay Du giữ chặt hông Ngân kéo cặc ra gần hết rồi dập mạnh vào, cứ mỗi lần dập vào là cổ họng Ngân phát ra tiếng Uuuuhhh.. Vì sướng..
Được một lúc Du chồm lên mình Ngân hai tay nắm chặt cặp vú nắc như vũ bão, Ngân rên rỉ, và nước nhờn trong lồn ứa ra mỗi lúc một nhiều hơn, như bị thốn vì bị con cặc quá khổ của Du dập tới quá mạnh, Ngân bò nhích ra, trong khi Du say sưa nhích tới để dính chặt vào Ngân. Chẳng bao lâu cả hai đã ở trên bờ hồi nào không hay.
Hết nhanh, rồi chậm lại để lấy hơi, rồi lại tiếp tục nhanh dần. Cứ thế gần một tiếng đồng hồ, mồ hôi Du túa ra khắp người. Lần này Du gặp phải cao thủ, vì chưa bao giờ Du phải vất vả như thế này mà địch thủ vẫn chưa chịu đầu hàng. Nếu không có nước nhờn của Ngân có lẽ con cặc của Du phải bốc cháy mất rồi.
Ngân cũng thầm cảm phục sự dẻo dai của Du, nàng lấy con cặc của Du ra, từ từ xoay lại dùng tay xoa nhẹ hai hòn dái đang săn cứng, rồi le lưỡi liếm từng thớ thịt gân guốc đến phần đầu khất. Ngân liếm dọc vào đường rãnh giữa hai "chóp nón". Khiến Du khẽ rùng mình, bất thần Ngân nuốt trọn con cặc Du vào cuống họng. Đây là lần đầu tiên có người dùng miệng ngậm được đến tận gốc làm Du sướng tê người.
Hai môi Ngân miết chặt thân cặc, liên tục để nó chạy ra chạy vào trong cuống họng, sướng quá Du phải xuýt xoa
- Aaahhh... Aaaahhh..AAAhhhh..
Du sắp sửa đầu hàng thì Ngân dừng lại tay bóp chặt phần cuối của con cặc. Du còn đang ngơ ngác thì Ngân ngồi vào lòng đưa con cặc nhét vào lồn, rồi chà miết lồn mình để con cặc Du được cọ sát khắp nơi trong âm đạo, đến khi tìm được chỗ mà con cặc cần phải chạm tới Ngân nâng người lên xuống thật nhanh đồng thời bảo Du
- Hẩy mạnh lên Du ơi!
Nghe lời, cứ khi nào Ngân nâng người lên là Du ở dưới thúc mạnh lên, chẳng mấy chốc cả hai rú lên, ôm chặt lấy nhau rồi cùng một lúc xuất khí ào ạt. Cơ lồn của Ngân co thắt liên tục, như muốn vắt hết tinh lực của Du. Chưa bao giờ Du lại ra nhiều như lần này, có lẽ lần này Du mới thật sự được leo lên đỉnh Vu sơn.
Vẫn ngồi trọn trong lòng Du, tay Ngân vuốt ve những giọt mồ hôi còn lấm tấm trên lưng Du, thì thầm bên tai :
- Tuyệt quá Du hả?
- Whoa! Chị lợi hại thiệt đó. Làm Du ngất ngư luôn.
- Người ta thì tìm đủ cách để giữ không bị xuất tinh sớm, còn Du.. Ngân nghĩ phải học cách ngược lại..
- Hihi.. Bộ có cách sao? Du tưởng việc này phải để xuôi theo tự nhiên chứ.
Ngân nhẹ nhàng nói :
- Một người được coi là giỏi trong lĩnh vực ân ái thì phải biết cách tự chủ, muốn giữ thì giữ, muốn xuất thì sẽ xuất. Nhất là nếu hai người cùng xuất tinh một lượt thì đó mới là sự hoà hợp tuyệt đỉnh.
Du cũng nghe người ta nói như vậy, nhưng mà Du không biết phải làm sao nữa. Phần giữ thì Du khỏi lo rồi, còn nếu muốn ra thì Du tập trung tư tưởng nghĩ về những gì làm mình kích thích nhất, đồng thời dùng ý chí dồn máu xuống dương vật thì lúc đó Du sẽ xuất tinh dễ dàng
- Oh! Du biết rồi, những lúc Du mở mắt nhìn thấy vẻ mặt thoả mãn của người cùng Du ân ái thì Du bị kích thích nhiều lắm. Để Du thử xem coi có được không nhen.
Dứt lời Du đứng lên nhấc bổng Ngân theo đến tảng đá lớn đặt Ngân xuống, úp mặt vào ngực Ngân bú liếm say sưa rồi từ từ rê miệng dần xuống dưới.
Ngân thì thầm :
- Xoay ngược lại đây đi Du.
Đi vòng ra trước đầu Ngân, Du cong người vươn tới háng Ngân, le lưỡi đánh vòng tròn lên hột le. Còn con cặc Du thì đã nằm trọn trong miệng Ngân. Một lần nữa Du lại nếm được hương vị "sò lông" mới. Hai người ra sức bú liếm để khêu dậy ngọn lửa tình.
Chưa đầy một phút con cặc Du đã căng cứng, phần Ngân thì môi mép phồng lên, hột le nở to ra bằng hạt đậu.
Buông Ngân ra Du bước ra phía trước, nâng hai chân Ngân để dựa lên vai, đè gập xuống để lộ cái mu vun cao ưỡn ra phía trước. Du ấn mạnh con cặc mập tròn vào giữa hai mép lồn ..Ọt.. Con cặc ngập sâu một cách dễ dàng.
Hai tay chống xuống phiến đá Du bắt đầu ra sức nắc, dập đều đặn, Ngân không ngớt vặn vẹo cho con cặc Du chạm trúng huyệt sướng của mình. Tiếng nước trong lồn Ngân bị con cặc Du khuấy động phát ra âm thanh "bèm bẹp" Một lúc sau âm thanh này được kèm theo tiếng rên rỉ của Ngân. Uuuhhhh.. Ooohhhhh.. Uuuhhhh.. Ấm thanh này càng lúc càng nhiều, theo nhịp seo nậy càng lúc càng nhanh. Chưa đầy mười phút các thớ thịt trên người Ngân săn cứng lại.
- Du ơi!.. Ngân sươớ..ng.. chuẩn bị nhen Du.
Hai mắt nhắm chặt Du hình dung vẻ mặt sung sướng của Ngân đang đạt đến tuyệt đỉnh. Bất giác gai ốc trong người Du nổi lên, máu dồn xuống dưới hạ bộ.
- AAAhhh..AAAhhh..
Cả hai cùng thét lên. Hai thân thể như nhập lại thành một. Những dòng khí ấm hoà lẫn vào nhau, như chấp cánh để hai người cùng bước vào cõi thần tiên.
Sau một hồi co bóp để vắt hết tinh khí của Du, cơ lồn Ngân dãn ra để nhả cái con cặc đang mềm dần và từ từ tuột khỏi cửa mình của Ngân.
Nhích người để Du nằm ghé bên cạnh, hôn nhẹ lên môi Ngân, Du cảm kích nói :
- Thực hiện được đó chị, thích quá đi.
- Chị cũng vậy, đã lâu rồi chị mới tìm được cảm giác này.
Ngần ngừ một chút Du đánh liều hỏi :
- Gia đình chị đâu rồi hả chị Ngân?
- Chị mới lập gia đình được hai tháng thì Saigon thất thủ, chồng chị là đại úy biệt phái trong binh chủng thiết giáp, anh ấy không may bị chết trong trại cải tạo "Suối Máu".
- Xin lỗi, Du làm cho chị phải buồn.
Ngân cười buồn đáp :
- Không sao chuyện đã qua lâu rồi.
- Nghe chị kể làm Du nhớ đến một người.
- Ai? Chị có thể biết không?
- Cô giáo dạy nhạc của Du, cô Khanh.
Ngân lúng túng im lặng không hỏi thêm nhưng Du vẫn nói tiếp :
- Cuộc đời cô ấy cũng buồn lắm, cô ấy giống như chị dạy cho Du biết nhiều thứ, Du thương cô ấy lắm nhưng không hiểu sao, cô ấy lại bỏ đi đột ngột không nói một lời.
Ngân khẽ thở dài rồi nói :
- Chắc phải có nguyên nhân, nhưng không thể nói được cho Du. Thôi khuya rồi mình về ngủ.
Hai người về tới hang thì Tú vẫn còn ngủ li bì.
Ngân lại gần sờ trán, rồi bước ra nói nhỏ :
- Hết sốt rồi, có lẽ ngày mai sẽ khoẻ lại.
- Hy vọng như vậy, mình gần hết lương thực rồi, thôi chị cũng đi nghỉ đi.

Sáng hôm sau Ngân thức giấc thì đã thấy Tú đâu mất, hốt hoảng Ngân chạy về phía Du nằm gọi :
- Du ơi! Dậy đi Tú đi đâu mất rồi.
Du ngồi dậy dụi mắt nhìn ra phía cửa thì thấy mấy phiến đá đã bị xê dịch, ánh sáng lọt chan hoà vào hang.
Hai người chạy ra ngoài định lên tiếng gọi thì thấy Tú đang trần truồng dưới thác nước. Thân hình trắng bóc với những đường cong nổi bật dưới làn nước trắng bạc của con thác
Du an tâm nói :
- Chị ở lại trông chừng, em về hang trước.
Ngân cười hóm hỉnh :
- Không thích rửa mắt buổi sáng sao?
Du quay lưng bước về còn ném lại câu trêu ghẹo lại
- Tối qua rửa mắt đã lắm rồi.
Ngân và Tú về đến hang thì Du đã nấu xong ca nước trà nóng. Tuy mặc lại bộ đồ cũ với cái áo sơ mi rộng thùng thình của Du, nhưng trong Tú khác hẳn, khuôn mặt thanh tú hiện ra sau khi những vết dơ được rửa sạch.
Du nghĩ thầm "Hèn gì tên là Tú"
- Bữa nay Tú khoẻ rồi, khi nào thì mình có thể tiếp tục đi.
Du chưa trả lời thì Ngân nói :
- Tú nghỉ thêm đi, sáng sớm ngày mai mình đi cũng được.
- Em khỏe hẳn rồi, mình lên đường ngay bây giờ đi, không thôi không đủ lương thực. Nếu như mình đi đúng đường thì cũng còn phải mất cả ngày đường mà phải không?
Ngân và Du nhìn nhau. Thì ra Tú đã nghe được những lời đối thoại của hai người khi Tú nằm mê man.
- Thôi được nếu Tú thấy đủ sức rồi thì mình lên đường.
Dứt lời Du thu xếp mọi thứ vào túi, cầm chiếc la bàn trên tay cùng Ngân, Tú rời hang tiến về hướng Tây Bắc. Đến khi gần khuất con thác, Ngân còn ngoái đầu nhìn lại lần cuối như nuối tiếc một cái gì đó..





... Sau mấy tiếng đồng hồ luồn lách, đường càng lúc càng khó đi vì cây cối, và dây leo bao phủ chằng chịt. Ngân cất tiếng hỏi :
- Không biết có đúng hướng không? Sao mà con đường giống như chưa từng có ai đi qua vậy Du.
- Du cũng không biết nữa, thôi mình nghỉ ở đây một chút.
Nhìn thấy một cây khá cao có nhiều nhánh có thể trèo được, Du bỏ túi đồ xuống đất từ từ trèo lên
- Cẩn thận nhen Du. - Ngân với theo dặn dò.
Sau một lúc chuyền từ cành này sang cành kia. Du đã leo tới chót vót ngọn cây, phóng mắt về phía trước xa xa có một ngọn đồi, cắm một lá cờ nhiều sọc màu, nhưng không rõ là màu gì.
Du hỏi vọng xuống :
- Có phải cờ Thái Lan có ba màu khác nhau phải không chị Ngân?
- Đúng rồi! Cờ Thái có ba màu: hai sọc đỏ, hai sọc trắng rồi sọc xanh dương, phải vậy không Du ơi?
Du tuột nhanh xuống đất nói như reo :
- Đúng rồi, đi thẳng phía trước khoảng vài giờ là tới biên giới Thái, thôi mình đi mau.
Nhìn thấy thì như vậy, nhưng sau ba bốn tiếng đồng hồ cả ba vẫn chưa thoát khỏi con rừng, trời lại bắt đầu nhạt nắng. Du bắt đầu lo lắng, vì không biết có qua khỏi cánh rừng này trước khi trời tối không nữa.
Đột nhiên có tiếng người ríu rít như tiếng chim, cả ba quay đầu lại thì thấy lố nhố đám Fulro ở đàng xa, hốt hoảng cả ba ù té chạy về phía trước. Hình như chúng cũng thấy bọn Du, nên cả ba chưa chạy được bao xa thì nghe tiếng đạn vang lên réo rắt, đồng thời tiếng chân rượt theo, dẫm lên lá cây nghe xào xạt.
Chạy được một quãng thấy Tú như có vẻ đuối sức, Du nắm tay hai người nhào đại vào một bụi rậm dày đặc những gai rừng tua tủa, chịu đau cả bọn chui vào thật sâu cho đến khi không thể chui vào thêm được nữa mới nằm im nghe ngóng.
Tiếng người ríu rít mỗi lúc một gần, cả ba nín thở, hồi hộp, một lát sau tiếng động nhỏ dần rồi cả không gian chìm vào im lặng. Lúc này Du mới hoàn hồn thấy mình đang ôm chặt hai người. Hai mùi thơm đàn bà, khác nhau xộc vào mũi, làm Du cảm thấy khoan khái hẳn.
Bỗng Du thấy bàn tay mình ươn ướt, mà hình như có chất nước từ cạnh sườn của Ngân ứa ra, chưa kịp hỏi thì tiếng Ngân đã rên lên :
- Ay da!!! Đau quá đi.
- Chị sao rồi? Không biết nữa, nhưng người Ngân đau quá. Chắc bọn họ đi hết rồi, mình chui ra ngoài đi.
Cả ba từ từ trườn ra ngoài, vừa ra ra được bên ngoài bụi rậm tiếng Tú thốt lên :
- Trời ơi! Máu, máu.. nhiều máu quá.
Thấy Tú lại bị kích động Du ôm chặt, nhẹ nhàng nói :
- Đừng sợ! Không sao đâu, có Du đây.
Tú nép sát vào Du người run lên bần bật.
- Hình như trong túi xách có băng cứu thương Du lấy ra đây. - Tiếng Ngân thều thào
Dìu Tú ngồi xuống phiến đá, Du trấn an :
- Để Du giúp chị Ngân cầm máu, ngồi yên nhắm mắt lại đừng nhìn thì không thấy máu nữa, được không?
Tú ngoan ngoãn nhắm nghiền đôi mắt, nhưng người vẫn còn run rẩy.
Lấy cuộn băng cứu thương ra khỏi túi, Du sà lại chỗ Ngân giọng như nghẹn lại :
- Sao rồi! Làm sao bây giờ?
- Làm gì mà xúc động vậy, theo lời chỉ dẫn của Ngân đây. Trước tiên cởi áo Ngân ra.
Tiếng Ngân yếu ớt đều đều, Du chỉ biết làm theo như cái máy. Con người kể cũng kỳ lạ, khi yêu thương chỉ cần thấy một chút xíu da thịt của người khác phái là hồi hộp, rung động, nhưng trong tình huống này, cả một tấm thân nõn nà với cặp vú chắc nịch, lồ lộ phơi bày trước mắt mà Du không mảy may có một chút tà niệm nào.
Vết thương khá lớn do viên đạn xuyên từ đang sau mạng mỡ trổ ra phía trước. Sau khi băng bó xong, máu vẫn rỉ ra tấm băng, thấy không thể nấn ná ở lâu Du nói :
- Chị để Du cõng, mình phải đi tiếp thôi.
Ngân không nói tiếng nào, người nàng bắt đầu lả đi vì mất máu và đau đớn.
Xốc Ngân lên lưng Du cất tiếng kêu Tú :
- Lại đây mình đi tiếp nè.
Tú như một cái máy bước lại nắm chặt tay Du bước theo.
Đêm càng lúc càng tối, nhưng Du vẫn cố bước đi về hướng cái đồi mà Du thấy hồi chiều. Không biết đi đã bao lâu, bỗng nhiên Ngân thì thầm bên tai :
- Du ơi! Ngân khát nước quá.
- Chị tỉnh rồi hả? Ráng một chút xíu sắp tới rồi.
Du nói gạt Ngân, vì thật tình Du cũng không biết đến khi nào thì mới thoát khỏi cánh rừng này.
- Du ơi! Cho Ngân xin lỗi.
- Chị đâu có lỗi gì với Du đâu.
- Có đó, Chính Ngân năm xưa đã báo cho mẹ Du biết là Du vào bịnh viện gặp Khanh. Rồi mẹ Du có đi gặp Khanh năn nỉ nếu có thương Du, thì vì tương lai của Du đừng gặp Du nữa, để Du được chuyên tâm học hành..
Nói đến đây thì giọng Ngân yếu dần..
- Thôi chị đừng nói nữa, chuyện đã qua rồi, chị không có lỗi với Du, chị nghỉ ngơi đi, đừng dùng sức nhiều quá.
Tuy nói vậy nhưng trong lòng Du ngổn ngang, thì ra vì vậy mà Khanh âm thầm bỏ đi không từ giã. Chân cứ bước đầu óc Du cứ miên man trong ký ức.
Đột nhiên tiếng Tú reo lên :
- Cái đồi kia rồi! Tới rồi chị Ngân, anh Du ơi!
Quả thật cái đồi có cây cờ Thái đã ở trước mắt, vì mải nhớ đến chuyện xưa mà Du đã ra tới bìa rừng hồi nào không hay.
Du cũng mừng rỡ lấy tay bấm vào chân Ngân ra dấu :
- Mình tới biên giới rồi chị.
Không thấy Ngân phản ứng Du liếc mắt nhìn lại thì thấy Ngân tựa đầu vào vai Du mắt nhắm nghiền, lắc người mấy cái để lay Ngân, nhưng Ngân vẫn không tỉnh.
Du hốt hoảng, vùng chạy về phía ngọn đồi. Tú tuy đã mệt lả cũng cố chạy theo miệng không ngớt kêu Du :
- Anh Du! Đợi em với, đừng chạy nhanh quá.
Vừa đến chân đồi thì một loạt tiếng súng nổ "Tạch.. tạch.. tạch.. tạch.." Lúc này Du mới thấy mệt lả hai chân khuỵu xuống.
Chưa đầy một phút hai ba cái bóng đen xuất hiện vây quanh Du và Tú. Tai Du ù đi không hiểu họ nói gì, chỉ nghe ríu rít như "bye nại..bye nại". Nhưng Du biết chắc một điều, đó không phải là tiếng Fulro.
Du thấy mắt mình hoa lên, rồi người lịm dần đi..


Đã mấy tháng rồi Du vẫn chưa quên được hình ảnh của Ngân, cũng như hành trình vượt rừng tìm tự do.
Sau khi sức khoẻ bình phục Du được chuyển đến trại tỵ nạn Banthad, chờ ngày gặp phái đoàn phỏng vấn để đi định cư. Theo như cao ủy cho biết, cả hai đã được đưa vào bịnh viện quận Chonbury, nhưng không thể cứu sống được Ngân, vì Ngân mất máu quá nhiều và đã chết trên đường tới bịnh viện. Tú thì gặp lại anh chị của mình nên về ở chung, còn Du thì được chia cho một chỗ trong một dãy nhà tiền chiến.
Vài tháng sau Du còn buồn hơn vì phải đưa tiễn gia đình Tú chuyển trại. Vậy là những người thân quen lần lượt ra đi. Nhưng rồi chẳng bao lâu sau đó Du cũng được chuyển tới trại Panatnikhom.
Thời gian này cao trào vượt biên dâng cao nên trại tỵ nạn nào cũng nghẹt cứng người. Ở đây người ta cho xây từng dãy nhà ngang chừng 4m dài 20m, cứ bốn dãy đâu vào nhau thì gọi là một lô. Mỗi đầu người được chia ngang chừng 60cm dài 2m. Vì không muốn chung đụng, nên từng gia đình khi được phân chỗ, họ lấy carton ngăn vách, thành từng ô biệt lập. Nếu như gia đình nào có ba bốn người thì ở tương đối thoải mái một chút, còn Du có một mình nên chỗ ngủ của Du như cái hộp, nhất là bây giờ Du đã cao gần 1m8. Do vậy chỉ có tối là Du về để ngủ, còn ban ngày, thì Du lang thang khi thì ở thư viện, lúc thì ở khu chơi thể thao.
Được vài tuần nhờ ngày xưa có học tiếng Anh ở hội Việt, Mỹ nên có người giới thiệu cho Du làm thông dịch cho phái đoàn J.V.A Mỹ, phỏng vấn lý lịch toàn bộ những người vượt biên trong trại, cho dù không có ý đi định cư ở Mỹ. Du nhờ có sự tiếp tế của chú Long, bạn ba Du ở Mỹ, sau này Du mới biết đó là tiền của ba má Du nhờ chú ấy gởi cho Du, nên Du không phải lo lắng về việc ăn uống, vì ở đây tuy được cao ủy tài trợ, nhưng thực chất thực phẩm đến tay người tỵ nạn không còn là bao nhiêu, các quan chức Thái đã ăn chặn bớt.
Hàng tuần mỗi đầu người được khoảng hơn 100gr cá, thịt, còn ngoài ra không có thứ gì khác ngay cả muối, nhiều khi cũng không đủ để nấu ăn. Cũng vì tình trạng thiếu thốn này nên các tệ nạn tiêu cực hay xảy ra trong trại. Nhiều cô gái vì thiếu thốn tình cảm, lẫn vật chất đã dễ dàng bị lừa gạt, sa ngã bởi những tay đầu gấu chuyên hà hiếp đánh đập những người trong trại. Chúng cũng là những người tỵ nạn nhưng a dua theo bọn trưởng trại an ninh người Thái, nên được chọn làm tay chân, giúp bọn lính Thái giữ gìn trật tự trong trại, và những chuyện bậy khác. Nhất là mục đem gái đến cho chúng hưởng lạc...





... Một hôm cuối tuần không phải làm việc với phái đoàn, Du thả bộ xuyên qua các lô nhà để đến thư viện của trại không theo con đường chính hàng ngày.
Bỗng Du nghe như có tiếng ai gọi mình :
- Anh Du! có phải anh Du không?
Du quay lại thì thấy một khuôn mặt thanh tú quen thuộc.
- Uả! Tú hả, sao còn ở đây? Anh tưởng Tú đi định cư rồi, Tú ở lô này hả?
- Dạ, em mới ở khu điều dưỡng tinh thần ra.
- Oh! Vậy anh Minh có trong đó không? Để anh vô chào anh ấy một tiếng.
Tú cười nói :
- Anh chị ấy đi Phillipine rồi, chỉ còn mình em thôi, vô nhà em chơi.
Chỗ ở của Tú khá rộng nếu như chỉ có mình Tú ở, có lẽ vì lúc trước được phân chia cho ba người.
Du lại cất tiếng hỏi :
- Sao em không qua Phi cùng anh chị Minh.
- Họ nói còn phải theo dõi bịnh tình em một thời gian, nếu như em khoẻ hẳn thì sẽ được sang Phi học đời sống.
- Oh! Em bây giờ sao rồi.. Vẫn còn nhớ chuyện cũ hả, chuyện đã qua thì cho nó qua luôn, cứ nhớ đến nó làm gì để tổn thương tinh thần của mình.
Mặt Tú hơi chùng xuống rồi tươi lại ngay
- Bây giờ em hoàn toàn quên chuyện đó rồi.
Nói xong câu đó mặt Tú đỏ bừng vì mắc cở.
Bỗng nhiên Du thấy Tú như xinh hơn ngày xưa nhiều, thân hình đầy đặn hơn, cặp vú nhô cao phập phồng trong làn vải áo "catê" may kiểu đồ bộ của Thái ống quần được cắt cao và túm lại, có lẽ trời nóng nên Tú không mặc áo ngực nên hai đầu vú in hằn lên vải áo, tuy trong lòng không mấy tà niệm nhưng con cặc nhịn đói mấy tháng của Du tự động ngóc đầu dậy đòi quyền lợi, làm Du phải lấy cớ mỏi chân ngồi bệt xuống đất để che dấu nó.
- Anh hiện giờ ở lô nào?
- Anh ở C125 nhưng chỉ có về đó ngủ thôi, còn ban ngày anh làm thông dịch cho phái đoàn nếu là ngày Weekend thì đi thư viện đọc sách tối mới về lô ngủ.
- Vậy anh ăn uống ở đâu?
- Thì ăn bậy bạ ngoài chợ.
- Ý da, ăn đồ ngoài chợ không tốt cho sức khoẻ đâu. Hay là em đề nghị bữa nào anh ra ngoài làm thông dịch thì buổi sáng anh ăn ngoài đó, chiều tối về chỗ em ăn, còn những ngày nghỉ thì đi đâu thì đi nhưng đến giờ cơm thì về đây, chịu không?
- Như vậy thì phiền cho em qua đi.
- Anh mà nói vậy em giận đó, không có anh làm sao em đến đây được.
- Thôi được rồi, nếu em nói vậy thì anh nghe theo, nhưng nói trước phải nhận tiền chợ của anh đó.
- Cái đó tính sau. À mà anh đã được phái đoàn nào nhận chưa.
Du cười buồn đáp :
- Anh không có diện quân nhân, hoặc con cựu quân nhân, nên chưa được Mỹ phỏng vấn, có lẽ phải chờ ít lâu.
- Thôi bỏ chuyện đó đi, anh đi đâu thì đi đi, để em chạy ra chợ mua thêm chút đồ chiều nay anh ở lại đây ăn cơm với em nhen.
- Ừ anh đi thư viện một chút, lát ghé em.
Kể từ đó hàng ngày Du ghé lại Tú ăn cơm, buổi tối kèm Tú học thêm Anh văn, đến khi kẻng báo đến giờ giới nghiêm thì Du mới về lô mình. Tình cảm hai người ngày một phát triển, Tú yêu đời hẳn ra không còn âu sầu như trước nữa.
Một hôm Du ghé lại thì thấy Tú mặt không được vui, Du cất tiếng hỏi :
- Hôm nay có chuyện gì mà mặt em buồn vậy.
Tú nói như khóc :
- Tuần sau em phải đi Phillipine rồi, đã có list chuyến bay.
Nghe như sét đánh bên tai nhưng Du cũng gượng cười
- Vậy thì vui chớ sao lại buồn, bữa nào làm party mời bạn bè tới chia vui với em đi.
- Bộ em rời đây, anh vui lắm hả?
Không thể trả lời câu hỏi của Tú, Du đánh trống lảng qua chuyện khác...
Tối hôm nay trong buổi Party Tú uống thật nhiều, nhảy thật hăng, hết bản này sang bản khác, điên cuồng và thác loạn. Rồi thì Party cũng chấm dứt, mọi người lần lượt ra về kể cả Du vì đã gần đến giờ giới nghiêm. Tâm trạng Du bây giờ rối bời không biết phải làm gì.
Đột nhiên cơn mưa kéo tới, sực nhớ đến lu nước bên Tú đã cạn cần phải hứng nuớc mưa để dùng, Du vội vàng rời nhà chạy sang bên Tú. Sau khi kéo ống nước làm bằng vải vào trong lu Du mới chạy vào nhà thì đã thấy Tú cầm khăn đứng đợi từ bao giờ.
- Lau khô đi anh, kẻo bịnh chết.
Du cầm lấy chiếc khăn lông chậm vào mặt, vào cổ để lau khô những giọt nước. Mùi khăn lông thoang thoảng mùi da thịt của Tú, đồng thời chiếc áo ngủ màu thiên thanh bằng lụa mỏng dưới ánh nến lung linh làm ẩn hiện những vùng đồi núi, mà khiến cho những thằng đàn ông phải điêu đứng.
Không thể cầm lòng Du buông cái khăn xuống ôm quàng lấy Tú, tham lam nuốt trọn đôi môi đang hé mở. Tú cũng vòng tay ôm chặt lấy Du. Hai chiếc lưỡi mơn man liếm nút lẫn nhau một lúc lâu, rồi Du buông Tú ra thì thầm trong hơi thở :
- Cám ơn Tú đã dành cho anh nụ hôn này, mong rằng khi định cư rồi Tú sẽ tìm được hạnh phúc.
Nói xong Du quay lưng định bước về thì Tú với theo, níu chặt Du giọng run run như muốn khóc :
- Không, anh không được đi, anh phải ở lại với em
- Anh không thể ích kỷ, chuyện định cư của anh còn mù mịt quá, biết bao giờ mình mới có thể gặp lại nhau.
Du chỉ nói được có bấy nhiêu, vì môi Tú đã cuồng nhiệt hôn như mưa lên mặt mũi Du, tay Tú chủ động mân mê khắp nơi trên thân thể Du, rồi thì thọc vào cái quần đùi đi kiếm "cây nấm trường sinh".
Du cũng không thể tự chủ được nữa hấp tấp luồn tay vào chiếc áo ngủ của Tú kéo lên qua khỏi đầu, một vùng da thịt trắng phau lồ lộ, với cặp vú tròn trĩnh vừa vặn với thân hình, hai núm vú nhỏ hồng như có ma lực thu hút, làm Du không thể kềm lòng, phải cúi xuống mà bú mút lấy chúng.
Tú vẫn không ngừng bóp, sục cái con cặc càng lúc càng cứng và dài ra thêm của Du khiến Tú vừa đê mê vừa e ngại. Tú vẫn còn nhớ cái cảm giác đau như xé ruột của lần bị thằng Fulro phá hoại trinh tiết của mình. Lần đó nếu Tú nhớ không lầm thì con cặc của hắn nhỏ hơn của Du nhiều. Nhưng thôi kệ, đã yêu thì phải hiến dâng và chịu đựng tất cả, nghĩ vậy nàng hăng hái tụt cái quần đùi của Du xuống để được ngắm nhìn nó, cũng như để bàn tay được làm việc dễ dàng hơn.
Phần Du cũng thế miệng thì bú mút, tay thì đã luồn sâu trong đáy quần lót để móc, day cái mòng đốc đang cương mọng, ngón tay Du càng lúc càng ẩm ướt, không thể chờ đợi được lâu hơn Du kéo tay ra nhấc bổng Tú trên tay bước vào góc phòng nơi đã lót sẵn hai ba lớp mền Loto độn bằng lông dày.
Đặt Tú nửa nằm nửa ngồi dựa vào hai ba cái gối sát vách tường, hai tay Du kéo nhanh chiếc quần lót của Tú ra khỏi người, cái mu xinh xắn vun cao với hàng lông mềm mại, thưa thớt nằm trên mép lồn và một đường rãnh dài đỏ hồng đập vào mắt Du, khiến Du phải gục mặt vào nó. Mỗi cái đánh lưỡi của Du là một lần thân hình Tú ưỡn cong vì sướng và nhột, nước lồn rỉ ra liên tục, làm Du không ngừng liếm nuốt những vị hăng nồng đó.
Tay Tú ghì chặt tóc Du miệng thoát ra nhưng lời âu yếm :
- Ohhh! anh ơi!.. em yêu anh.. yêu anh nhiều...
Du từ từ trườn người lên, lưỡi Du lướt lên theo, ngang qua bụng, rốn, mơn man nơi kẽ giữa của hai bầu vú, đẩy hai tay Tú lên cao Du đặt miệng mình vào nách ngậm lấy bú say sưa, tay điều chỉnh con cặc căng cứng, ướt mem trên đầu khấc, Du từ tốn ấn vào cửa động, các ngón tay Tú bấu chặt lưng Du chờ đón cái đau mà nàng vẫn còn giữ trong tiềm thức. Tuy là âm đạo có căng lên vì bị con cặc Du nông vào, nhưng lạ lùng thay con cặc Du đã vô gần hết mà Tú không hề thấy đau đớn, mà còn thấy sướng nữa là khác. Tú có biết đâu không còn màng trinh để mà rách thì đâu còn cái cảm giác đau rát đó nữa.
Sau khi con cặc đã nằm trọn trong lồn Tú, Du quỳ lên, để hai chân Tú vắt ngang đùi Du sàng mông qua lại cho con cặc xeo nậy khắp nơi trong âm đạo, nông cho rộng hơn vì bây giờ nó đang chật chội bóp chặt cây gậy da của Du. Động tác này cũng làm cái đầu khấc cong cong cọ sát hai bên thành âm hộ khiến nước lồn lại tiếp tục ứa ra.
Nỗi lo lắng sợ đau đã hoàn toàn tan biến, cảm giác sướng khoái tràn về khắp thân thể Tú. Miệng Tú bắt đầu phát ra những âm thanh u ơ khó hiểu.
Hai tay quặp chặt chân Tú, Du bắt đầu ra vô nhịp nhàng, để rồi mỗi lúc một nhanh dần, nhưng cú dập lút cán làm đầu cặc chạm trúng cổ tử cung khiến Tú đau thốn nhưng cũng sướng ngất
- Ohh.. Uuhhh.. anh ơi.. em yêu anh quá đi thôi.
- Anh cũng yêu em, cho anh hết nhen Tú.
Những lời thì thầm đượm tình khiến người nghe cũng phải động lòng.
Thấy hai chân Tú duỗi thẳng lên trời rung rung theo nhịp nắc đẩy Du lập tức tập trung tư tưởng. Khi Tú bấu chặt lưng Du, cong người xuất khí, cũng là lúc Du phóng ra xối xả những con tinh trùng đặc sệt vào sâu trong tử cung Tú. Cả hai quấn vào nhau như muốn hoà ra thành một.
Tú nấc lên khóc nức nở như một đứa bé. Du cuống quít vuốt ve khắp nơi trên thân thể Tú, thầm trách mình đã làm điều gì đó khiến Tú bị tổn thương, miệng không ngớt buông lời xin lỗi :
- Xin lỗi em.. Xin lỗi Tú.. Em sao rồi.. Cho anh xin lỗi.
Mấy chục giây sau Tú ngưng khóc, những giọt nước mắt còn đọng trên má, Tú nhoẻn miệng cười thật tươi làm Du càng thêm thắc mắc.
Nàng nhìn Du âu yếm khẽ nói :
- Anh không có lỗi gì đâu, sướng quá tự nhiên em bật khóc đó thôi. Cám ơn anh đã cho em một cảm xúc thật tuyệt vời.
Đàn bà quả thật khó hiểu, đau quá cũng khóc, sướng quá cũng khóc.
Nghe Tú nói vậy Du yên tâm hôn lên những giọt nước mắt còn vướng đọng trên rèm mi,thì thầm :
- Anh yêu em nhiều lắm, sẽ mãi mãi đó em có tin không?
Không để Du nói thêm môi Tú lại gắn chặt vào môi Du. Tú chủ động đưa lưỡi sang ngọ nguậy khắp nơi trong miệng Du. Chẳng bao lâu sau hai bộ phận sinh dục của hai người lại quấn chặt vào nhau, lần này thì Tú ngồi hẳn lên người Du nhấp nhổm như những nhà quán quân đua ngựa. Tiếng nhóp nhép của các dung dịch còn chứa đầy trong âm hộ, rồi tiếng da thịt va chạm bành bạch.
Du và Tú không cần biết có làm phiền giấc ngủ của những người nằm đàng sau những vách ngăn bằng carton hay không. Cả hai một lần nữa hăng say đưa nhau về cõi thiên thai...
... Tối nay là đêm cuối cùng của hai người, ngày mai Tú sẽ rời Phanatnikhom để lên đường đi Phillipine học đời sống trước khi định cư tại Hoa Kỳ.
Sau những cuộc truy hoan đến rã rời thân thể. Tú tựa đầu lên ngực Du nước mắt chan hoà, tiếng Du an ủi :
- Chúng mình thật sự yêu nhau, thì sẽ có ngày đoàn tụ, em sang đó trước ráng giữ gìn sức khoẻ, anh nhất định sẽ gặp lại em. Thằng Tom cho anh biết tuần sau nó mang hồ sơ của anh ra sơ vấn, rồi chuyển thẳng lên I.N.S không biết chừng anh lại gặp em ở Phi đó. Nghe Du nói Tú cũng bớt buồn.
- Anh ở lại một mình không có em, cũng ráng tự chăm sóc lấy mình, em có nhờ vợ chồng anh Hiền bạn của anh Minh em ở C78 gần chỗ anh ở đó nấu cơm tháng cho anh, mỗi ngày đến bữa, anh ghé vào đó ăn chứ đừng ăn bậy bạ ngoài chợ không tốt cho sức khoẻ nhen anh.
Thấy Tú lo lắng sắp xếp cho mình chu đáo Du cảm động lắm.
Đột nhiên có tiếng lao xao bên ngoài, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã có tiếng đập cửa
- Mở cửa, trật tự đi xét lô đây.
Cả hai vùng dậy mau chóng mặc vội quần áo, Tú thắp ngọn nến nhìn Du lo lắng. Du cũng vậy nhưng không còn cách nào khác là mở cửa cho họ vào.
Tên Hùng bò và đám đàn em kéo vào. Làm bộ như không biết hắn lên tiếng hỏi ông lô trưởng :
- Hộ này mấy người ở sao rộng vậy nè lô trưởng.
- Dạ, một người.
- Một người? Ai đây?
Hắn to giọng hỏi để uy hiếp
- Dạ, cô Tú.
- Còn mày, ở đâu mà lại đây ngủ, có biết nội quy trại không?
Tú ngẹn ngào lên tiếng năn nỉ :
- Ảnh là người yêu của em, ngày mai em đi rồi, nên tối nay mới ngủ lại đây, tha cho tụi em lần này đi anh Hùng.
- Chỉ có tối nay sao? Có người khiếu nại mấy hôm nay hai người phá giấc ngủ của mọi người mà còn nói chỉ có tối nay? Tụi bay đâu dẫn thằng này đi.
Biết có năn nỉ cũng vô ích Du nói nhỏ với Tú :
- Nếu ngày mai anh không ra được để tiễn em, thì em lên đường cẩn thận, nhớ viết thơ cho anh biết khi em tới bình an nhen.
Không để Du nói thêm tên Hùng bò đẩy cổ Du ra cửa. Trước khi bị dẫn đi Du còn nghe được tiếng Tú sụt sùi khóc...

... Vừa vào căn nhà ở lô O13, được làm nhà tù để giam giữ những người vi phạm nội quy Du đã bị đánh 10 roi bằng gậy, bị cạo đầu, rồi mới mang đi nhốt. Mình mẩy còn đang đau nhức, vừa mới được ổn định chỗ nằm thì một tên ốm nhom tiến lại
- Ê! Tụi bay, nghe nói thằng này ngon lành lắm dám chọc giận anh Hùng đó tụi bay.
Du đoán chừng chắc hắn là đàn anh trong này. Du làm bộ như không biết là nói mình nên vẫn lúi húi sắp xếp chỗ nằm
- Tao nói có phải vậy không hả thằng chó. Tụi bay đâu có đứa nào ra dạy cho nó biết lễ độ coi.
- Dạ, để em cho đại ca.
- Ừ, làm cho đẹp mắt cho anh hai coi nghe Định
Một tên mặt mũi non choẹt chừng 17, 18 tuổi nhưng thân hình cũng dềnh dàng sấp xỉ Du bước ra. Biết thế nào cũng xảy ra chuyện, Du dựa lưng sát vào tường chờ đợi. Khi hắn vừa xông vào thì ngay lập tức bị Du lừa thế vật văng vô góc nhà. Tức tối hắn vùng dậy dùng cái đầu trọc lóc lao thẳng vào bụng Du, chờ cho hắn lao tới gần Du lách mình né sang bên, rồi thò chân ngáng ngang làm hắn lại té lăn cù.
Lúc đầu tên Lâm ghiền và đồng bọn còn cười vì sự lụp chụp của Định nhưng sau thấy Định không làm sao sáp lại gần Du, thì tên Lâm ghiền biết là gặp phải thứ không vừa. Hắn liền nháy mắt ra hiệu cho vài tên nữa xông vô tiếp viện nhưng cứ tên nào tiến vào gần Du là bị văng ra, làm tên Lâm ghiền cũng nóng máu nhảy vào. Và cũng giống như mấy tên đàn em, hắn cũng bị bắn ra xa.
Lồm cồm bò dậy hắn thét lớn :
- Đ. M nhào vô một lúc coi tụi bay.
Đúng như hắn dự liệu cả chục tên nhảy vào một lúc làm Du không trở tay kịp thế là những ngón đòn hội chợ rơi xuống như mưa lên thân thể Du, mắt Du hoa lên rồi tối sầm lại...


0 nhận xét to "Trôi theo dòng đời - Phần 5"

Đăng nhận xét

Nhãn

Blog Archive

Blog được thiết kế bởi Phùng Văn Minh