Vòng tay ma nữ - Phần hai


Tiếng nước chảy ào ào xen lẫn tiếng hát cười vang dậy khiến Lê thức giấc. Bầy ma nữ đã rủ nhau đi tắm, chắc họ để phòng tắm mở cửa nên chàng nghe tiếng nói tiếng đùa nghịch rõ mồn một.
Suy ra từ tiếng vang từ phòng tắm ra, Lê nghĩ đây có lẽ là một phòng ngủ khá lớn, loại master bedroom mà chàng thì đang nằm trên một giường loại king size. Thân thể chàng vẫn tô hô, duy có hai chân đã được tháo dây, còn hai tay thì không còn trói lên đầu giuờng nữa mà lại bị trói thúc ké sau lưng bằng một chiếc còng số 8. "Bầy ma nữ nầy cũng đủ đồ nghề đó chứ", Lê nghĩ thầm, "biết cả mua còng cảnh sát ở tiệm bán đồ phế thải". Nhưng ít ra thì các em cũng nhân đạo. Lựa lúc chàng ngủ say, họ cởi dây trói cho chàng rồi... trói kiểu khác bằng còng cho chàng đỡ mỏi. Và có lẽ họ tin tưởng con tin nầy hơn đôi chút nên cho hai chân chàng tự do. Lê có ý nghĩ là ngồi dậy, cạ mặt vào một góc cạnh nào đó cho chiếc mặt nạ tuột ra, thế là chàng sẽ nhận diện được đám ma nữ khát tình nầy.
Nhưng... rồi việc gì sẽ xảy ra kế tiếp? Họ sẽ tấn công chàng bằng thuốc mê nữa, hoặc nếu không thì bỏ chạy trốn hết. Chàng sẽ hô hoán lên. Hàng xóm sẽ đổ xô đến để thấy chàng trong hoàn cảnh thật khôi hài : trần truồng như nhộng, hai tay lại bị còng ra sau lưng. Báo chí sẽ làm nổ tung vụ xì căng đan nầy ra. Lê Phan sẽ mất tiếng tăm như là một athlete tài hoa của college X và trở thành đầu đề chế nhạo của giới sinh viên. Rồi cảnh sát sẽ điều tra, phanh dần ra năm cô ma nữ chơi dại, và ít nhất là có năm gia đình sẽ bị mang tiếng nhục.
Không! Không có lợi gì cả để cho chiếc mặt nạ nầy rơi xuống, Lê quyết định như vậy. Năm cô bé nầy có làm tội ác gì đâu. Họ chỉ bày ra một trò tinh nghịch táo bạo nhưng dễ thương. Họ muốn được hành lạc với mình nhưng bản tính Á Đông cả thẹn, nhút nhát nên chỉ bộc lộ được chân bản tánh của họ một khi biết chắc là mình không nhìn ra họ là ai. Tại sao mình không... rộng lượng được nhỉ? Mất gì đâu? Chỉ thấy... vui cả làng. Thế là Lê không còn thấy giận bầy ma nữ nầy nữa mà cảm tình dần nhen nhúm. Trong phút chốc, Lê đổi lập trường : từ một con tin bị cưỡng bách, chàng trở thành một nạn nhân tự nguyện, và còn hơn thế nữa, một đồng lõa trong cuộc chơi thú vị.
Nghĩ vậy, lực sĩ Lê Phan nằm yên, còn chu môi huýt sáo véo von bài "Cầu sông Kwaii". Có tiếng dép đi lại phía giường. Một giọng nói êm như ru :
- Brad Pitt của tui dậy rồi đấy à? Bị các cô hành hạ bầm dập hỉ? Còn gì... cho em không?
"À! Hương Giang đây rồi", Lê reo trong đầu. Chàng cất tiếng âu yếm :
- Khi nãy giờ em ở đâu mà anh không nghe tiếng vậy?
Im lặng trong giây lát. Lê đoán cô bé nầy đang xúc động bối rối. Có lẽ nàng không chuẩn bị để gặp phải một câu hỏi nửa ân cần, nửa trách móc như thể đến từ một tình nhân quá quen nhau. Từ thế bị động, chàng chuyển sang vị thế chủ động, tấn công thêm phát nữa :
- Không nghe tiếng em, anh nhớ em đó, Hương Giang ơi!
Đối tượng không còn tự tin ranh mảnh nữa. Chàng nghe một giọng ngập ngừng, hơi run :
- Răng mà... anh gọi... em như vậy? Em có quen anh chi mô? Các chị bảo em đi mua pizza mới về đây. Chắc anh đói bụng lắm hỉ? Em đỡ anh dậy đi ăn nhé?
Đến lượt Lê cảm động. Nếu chàng không bị trói, mắt bị bịt thì chàng có cảm tưởng đây là cuộc đối thoại giữa một cặp nhân tình đang săn sóc cho nhau. Ở người con gái Việt Nam có một cái gì dịu dàng độc đáo mà Lê không tìm thấy ở những phụ nữ Mỹ hay Mễ mà chàng từng giao du thân mật. Hương Giang có giọng nói hiền như vậy chắc là có một mái tóc dài, đôi mắt to và đen láy, Lê vẽ nhanh một hình ảnh chiếu lệ trong đầu. Chàng phải khám phá thêm về em mới được. Chàng mỉm cười :
- Thì tiếng nói miền sông Hương núi Ngự của em khiến anh đặt cho em biệt danh đó. Em tìm cho anh cái khăn quấn để anh đỡ... trống trải đi. Em giúp anh đi tắm một cái đã nhé, rồi mình ăn sau. Anh nằm lâu nóng lưng quá, em ạ!
Giọng yêu cầu đầy tự tin của Lê khiến ma nữ Hương Giang mất nghị lực chống đối. Cô bé ngoan ngoãn làm theo lời chàng. Nàng đỡ chàng đứng dậy.
Từ sáng giờ Lê mới được đặt chân xuống nền nhà. Chàng hơi lảo đảo, tựa cả thân hình nặng 170 pounds của chàng vào Hương Giang. Cô bé cười khúc khích, ôm lấy chàng để chàng đứng vững lại. Trong tích tắc gần gụi đó đã cho phép Lê hình dung ra đối tượng : nàng cao chừng 5 feet rưởi, người mảnh mai, tóc không dài, dưới làn áo khoác kiểu night gown chắc nàng không mặc gì cả bởi vì đôi vú nhỏ mà săn cứng, theo kiểu mà Lê gọi là "vú bánh ít", cạ vào cánh tay chàng.
Hương Giang dắt Lê Phan đi được chừng mươi bước thì bốn ma nữ kia từ phòng tắm chạy ồ ra. Họ vây lấy hai người, tranh nhau đùa nghịch :
- Ái chà! Geisha dắt Hiệp Sĩ Mù đi hưởng tuần trăng mật đấy à?
- Không phải đâu bạn! Nàng đưa chàng đi "pipi" đó. Để còn phục vụ cho chúng mình nữa chứ, hahaha.
Một bàn tay sờ vào dương vật của Lê qua làn khăn lông quấn ngang thắt lưng chàng, rồi một giọng xuýt xoa :
- Sao mềm thế nầy... hở anh. Khác hẳn hồi nãy, em... hổng chịu đâu!
- Geisha đàn samisen cho một chập là lên mấy hồi, híhí.
"Quả thật các cô được dịp làm vô danh, các cô đùa bạo còn hơn đàn ông nữa", Lê nghĩ thầm. Rồi chàng trả đũa :
- Các phi để cho trẩm đi tắm cho khỏe khoắn trước đã, rồi trẩm mới ban ơn mưa móc cho các phi thoải mái được chứ. Phi "Chanel" gọi trẩm là Hiệp Sĩ Mù, trẩm không giận nhưng cặp đùi của nàng hồi nãy kẹp chặt quá, bây giờ trẩm còn... nhức đầu đây nè. Phi "Hà Thành" khi sáng rửa ráy cho trẩm mà quên cho trẩm "pipi", bây giờ mới nhớ à, tệ quá? Còn phi "Passionate" lo trẩm không cương cứng lại để giao đấu với cặp giò trường trúc bất tri lao của nàng hả? Nàng sẽ thấy là không đúng đâu nhé. Còn phi "Lancôme" biết tài đàn samisen của Hương Giang à? Trẩm phải thưởng thức mới được. Thôi, mình đi đi, ái khanh Hương Giang.
Các cô cười như nắc nẻ. Lê đùa xong, mặt tỉnh bơ thản nhiên khoác tay ngang eo Hương Giang để nàng hướng dẫn bước chân vào phòng tắm, bỏ mặc sau lưng bốn ma nữ xúm nhau bàn tán tưng bừng :
- Hắn nói cái gì vậy? Hắn cho mỗi đứa một tên à?
- Ừ! Cái anh chàng nầy ranh quá chừng, chúng mày ơi. Bị bịt mắt như vậy mà hắn đặt biệt danh cho mình, đúng ơi là đúng. Hay là tiện đó, mình gọi nhau bằng biệt danh hắn đặt cho mình để khỏi buột miệng gọi tên thật. Đồng ý không?
- Ừ! Tao chỉ lo con "Hương Giang" không kham nổi chàng, để hắn kéo mặt nạ xuống là đổ bể hết. Hay là cả đám chúng mình vô tắm cho "con mồi" đi, cho có số đông.
- Thôi đi nàng! Ra ăn pizza kẻo tao đói chết mất. Đừng vô trong đó làm con Hương Giang mất... tự do. Khi trưa, nó tình nguyện đi mua pizza cho cả bọn trong khi mình hưởng thụ anh chàng Lê. Bây giờ đến lượt nó chứ! Fair enough?

Ma nữ Hương Giang đưa Lê vào phòng tắm, cẩn thận khóa cửa lại rồi hướng dẫn chàng ngồi lên bàn cầu. Trong khi chàng tuôn khỏe khoắn dòng nước nóng từ trong người ra thì nàng vặn nước vào đầy bồn. Nàng lại dẫn chàng bước vào bồn tắm, thành thạo như nữ y tá làm vệ sinh cho một bệnh nhân. Nhưng bệnh nhân nầy thì lại lắm mưu mô. Chàng thì thào vào tai nàng :
- Anh bị còng lại bịt mắt, loay hoay chỗ trơn trợt nầy, ngã lăn chắc đập đầu xuống nền chết mất. Hay là em cởi áo, vào tắm chung với anh đi. Săn sóc thì phải săn sóc đến cùng chứ.
Vừa nói chàng vừa cắn nhẹ vào tai nàng, và hôn hai cái liên tiếp vào gáy nàng. Hương Giang bủn rủn. Lê nghe tiếng chiếc áo night gown rơi nhẹ xuống nền gạch, rồi một tấm thân lõa lồ áp vào cạnh sườn chàng. Nàng đáp lại chàng bằng một chiếc hôn vào ngực chàng bởi vì nàng chỉ đứng cao vừa tầm đến đó :
- Thế ni thì được chưa hỉ? Anh đòi hỏi nhiều chi rứa? Chắc anh làm nũng với girl friend của anh lắm hỉ? Ngồi xuống đi để em rửa cho anh.
- Girl friend nào đâu? - Lê vừa đáp vừa lần mò ngồi xuống chiếc bồn tắm ngập nước trong lúc Hương Giang quay lưng lấy cục xà bong.
- Đừng vờ ngây thơ! Ai lại không biết anh đang "go steady" với con Melissa. Con nhỏ có bộ ngực Marilyn Monroe, lúc nào cũng tưng tưng, ở campus ai mà không biết.
Trong chớp mắt, Lê biết được ba điều về cô bé Hương Giang nầy : thứ nhất, nàng học cùng trường với chàng; thứ hai, nàng theo dõi chàng từ lâu biết ai đang là bồ ruột của chàng; thứ ba, nàng có mặc cảm về ngực bé của mình. Chàng nhón người lên một chút, vừa lúc Hương Giang quay lại thì mặt của Lê vừa vặn ngang chỗ kín của nàng.
Lê không bỏ lở cơ hội, chàng ủi đầu vào âm hộ nàng, đẩy nàng đứng dựa vào tường. Hương Giang không có thế nào xoay trở hơn trong bồn tắm chật chội. Nàng cuống quít nhìn xuống, thấy Lê lè lưỡi liếm vào vành môi ngoài của âm hộ nàng. Tay nàng run, đánh rơi cục xà bong xuống nước :
- Anh... anh làm chi rứa! Để em... tắm cho anh xong đã.
- Không! Em đưa đóa phù dung vào ngay miệng anh thì anh phải hút nhụy ngay bây giờ chứ. Cũng để cho em biết là em thu hút anh nhiều nhiều hơn là ả Melissa đó.
Vừa nói, Lê vừa tấn công tới tấp. Lưỡi của chàng mằn mò lên âm hạch nhỏ xíu, thích mạnh vào đó vài cái rồi lại rẽ mép đút sâu vào bên trong mà ngoáy. Ấm hộ cô bé ra chất nhờn rất mau, toát một mùi trầm hương dễ chịu. Thì ra nàng dùng spice soap, loại mà chàng ưa thích. Chàng suýt đổi tên nàng lại là "Spice girl" rồi chợt nhớ bốn ma nữ kia, mỗi cô một mùi. "Năm mùi mê mẩn. Hay là mình đặt cho năm ả là ngũ-vị-hương?". Ý nghĩ ngộ nghĩnh khiến Lê muốn bật cười, chàng dừng lại kịp vì sợ Hương Giang hiểu lầm.
Ấm mao của Hương Giang chỉ lơ thơ, Lê không sợ vướng vào mũi, chàng đút lưỡi thật sâu vào cửa Thiên Thai, mặc cho nước suối từ lạch Đào Nguyên túa ra. Chàng húc mặt vào háng cô bé, lắc đầu mấy cái.
Lại độc chiêu lắc đầu được xuất thủ!
Hương Giang rên hừ hừ, ú ớ những gì không rõ. Nàng nẩy thân trước lên như dâng hiến thêm cho cái miệng tham lam của lực sĩ Lê. Bên ngoài, tiếng hát, tiếng cười bỗng im bặt. Có lẽ tiếng rên rỉ của ma nữ Hương Giang làm cho bốn ma nữ kia phải chú ý lắng nghe.
Lê từ từ đứng dậy nhưng chiếc lưỡi quái quỷ của chàng không hề rời thân thể của Hương Giang. Nó từ giã âm hộ rồi quay vài vòng vuốt ve chòm âm mao, đoạn tiến lên thích nhẹ vào chiếc rốn sâu khiến Hương Giang nhột nhạt co rúm người.
Lưỡi của Lê lại ngao du lên vùng hai vú. Chàng hôn hết vú này lại sang vú kia. Vú nhỏ nhắn nhưng cong sừng trâu. Khi Lê há miệng lớn nút mạnh thì chiếc vú tựa hồ chui tọt vào miệng chàng. Lê có cảm tưởng như có dòng sữa ngọt ứa ra, suýt nữa chàng cắn ăn ngấu nghiến cả chiếc "bánh ít trần"! Xong lưỡi của chàng lại chạy lên chiếc cổ cao mảnh khảnh, rồi chiếc cằm nhỏ xinh xinh. Sau cùng lưỡi chàng tìm thấy lưỡi nàng giữa hai môi mở rộng, thoát ra những tiếng hào hển. Hai lưỡi xoắn vào nhau. Chàng uống cả nước miếng của nàng ứa ra đầy miệng. Cô bé thật sạch. Nước miếng của nàng ngọt, thơm thơm mùi trầm hương.
Hương Giang ôm chặt lấy Lê Phan. Đến phiên chàng quay lưng tựa vào vách bồn tắm. Chàng hơi rùn người xuống. Nàng hơi nhón chân lên. Dương vật dài 7 inch cứng như thép nguội của chàng chạm vào háng ẩm ướt của nàng. Lưỡi của Lê thám hiểm vòm miệng của Hương Giang. Cái gì của nàng cũng nhỏ nhắn như búp bê. Đôi vú nhỏ, chiếc cằm nhỏ, diện tích miệng cũng nhỏ, nhưng có cái răng khểnh dễ thương. Chàng cảm thấy bàn tay của nàng lần xuống dưới, nắm lấy dương vật chàng và đút vào cửa mình nàng. Cử chỉ thành thạo ấy cho thấy Hương Giang đã có kinh nghiệm chiến trường nhưng âm hộ của nàng vẫn còn chật chội như của một trinh nữ. Lê thích mấy cái mà thằng bé của chàng cũng chưa len được qua cửa ải. Tay bị còng ra sau, chàng không có thế để nhấn nó vào thêm nữa. Lê nói nhỏ :
- Em xoạc chân ra chút nữa. Người gì mà nhỏ thế. Như là búp bê Nhật Bản í!
Nàng cười hích hích trong miệng chàng :
- Ai bảo anh... to quá làm chi. Từ từ nhé! Em mà... rách là em bắt đền anh đấy.
Hương Giang xoạc chân thêm ra, cầm dương vật xoa xoa vào dâm thủy chảy dài xuống háng nàng cho qui đầu thật trơn rồi đưa chiếc thỏi thịt dài 7 inches vào "em bé" của nàng. Lê cảm thấy nó tiến từ từ vào hang động sít sao. Được chừng ba phần tư thì nàng thôi, không đút nữa. Nàng cắn vào cằm chàng, thì thầm :
- Chắc chạm đầu tử cung của em rồi anh ạ. Anh mà đâm nữa thì.. chết em. Cái chàng này, ăn gì mà... dài thế!
Lực sĩ Lê cười. Câu trách yêu nầy, chàng đã nghe từ miệng người đẹp của nhiều quốc tịch. Chàng rút dương vật ra nửa chừng rồi lại đưa vào. Ban đầu pít tông còn ra vào từ tốn nhưng tốc độ cứ tăng dần lên vì dầu mỡ tiết ra thêm, phụ giúp cho lòng máy thêm trơn láng. Hương Giang không còn kềm chế được. Nàng kêu gào, một chân quặp vào bắp chuối của Lê:
- Anh ơi! Nhanh lên, nhanh lên, Brad Pitt của em! Sướng quá, sướng quá...
Lê Phan bắt đầu thấy mỏi lưng vì phải rùn chân mới vừa tầm cao của nàng, lại chịu thêm trọng lượng của nàng đeo vào chàng. Nếu hai tay chàng được tự do thì chàng đã bế bổng nàng, để nàng quặp hai chân vào mông chàng, tha hồ dập. Nhưng tay chàng bị còng ra sau, chỉ có thế là dựa tường, dương vật xóc vào âm hộ nàng.
Chàng Lê mỏi quá, đứng thẳng lên. Hương Giang cố nhón gót theo nhưng vị thế đó khiến cho dương vật của chàng bị cong xuống, cả một sức ép chà lên trên nóc âm hộ của nàng. Vùng kích thích "G" của nàng được xoa nắn mạnh. Hương Giang rú lên như bị ai đâm một nhát dao :
- Ái! Anh Lê ơi! Chết em. Mắt em nảy đom đóm nầy... Em ra.. em ra... anh ơi!!!
Có tiếng chân xao động bên ngoài phòng tắm. Chắc bốn ma nữ kia đang dành nhau áp tai vào cửa phòng, còn tay của họ thì đang để ở chỗ nào, Lê đã thừa biết.
Lê cảm thấy như cổ tử cung của Hương Giang hút mạnh, vách âm hộ dựt mấy cái, ôm chặt lấy dương vật chàng như con bạch tuột muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Ấm hộ của nàng như một sinh vật cử động được, nó nút thằng bé của chàng từng chập khiến chàng sướng ngất.
Lê cũng kêu to :
- Anh ra, em nhé! Em hứng đi em! Cho em hết đấy! Dòng tinh khí ấm nóng bắn vọt vào thâm sâu âm đạo cô bé ma nữ trong khi nàng run lẩy bẩy, mặt mày nhợt nhạt, một dấu hiệu của khoái lạc cực điểm.
Chịu không nổi nữa, lực sĩ Lê ngã ngồi xuống trong bồn kéo theo thân hình của Hương Giang ngã theo nhưng cửa mình của nàng vẫn bấu chặt lấy thằng bé của chàng không nhả.
Lê hơi hoảng; nếu lúc đó chàng đứng tim mà chết thì chắc người ta cũng không tách nàng ra được. Có lẽ "Thượng mã Phong" là thế! May quá, nước lạnh làm cho Hương Giang tỉnh táo. Nàng cười phá lên khi thấy hai thân hình ngã xuống một lượt làm nước từ bồn tràn ra đầy nền nhà. Ấm hộ của nàng đã chịu nhả thằng bé của Lê ra. Chàng cũng vừa cười ha hả, vừa thở dốc.
Hương Giang âu yếm cầm miếng sponge kỳ cọ lên thân hình mình, thân hình Lê. Hai người trần truồng tắm chung như cặp vợ chồng mới cưới. Vừa tắm, họ vừa cười giỡn, lờ như không biết tiếng đập cửa ầm ầm của bốn ma nữ kia... đòi vào nhập cuộc.


0 nhận xét to "Vòng tay ma nữ - Phần hai"

Đăng nhận xét

Nhãn

Blog Archive

Blog được thiết kế bởi Phùng Văn Minh