Hùng Bô - Phần 1

Chẳng ai biết rõ thân thế, lý lịch của hắn. Nhưng thấy hắn là mọi người biết là... Hùng Bô. Mà ở cái thành phố nhỏ này, chẳng mấy người mà không biết hắn.
 Chẳng biết Hùng làm nghề nghỗng gì, nhưng gần như mọi người có thể gặp hắn bất kỳ giờ nào, chốn nào. Hùng lúc nào cũng ăn mặc bảnh bao, chải chuốt. Mà hắn cũng đẹp trai thật. Quanh năm suốt tháng cứ la cà hết quán cà phê này đến nhà hàng khác, hết hộp đêm này đến vũ trường khác, hết cô nọ đến cô kia. Mà cô nào cũng đẹp, cũng trên trung bình. Lý do cũng dễ hiểu thôi. Bởi vì hắn là... Hùng Bô. Nhiều người cứ thắc mắc về cái tên của hắn. Có ai hỏi hắn thì Hùng thản nhiên trả lời :
- Có lẽ mọi người thấy tôi "bô" trai nên gán thêm vào tên Hùng. Thành ra Hùng Bô, vậy thôi.
À, ra thế. Mọi người không còn thắc mắc về cái tên kỳ lạ đó nữa. Họ quen dần và nghiễm nhiên chấp nhận cái tên Hùng Bô. Chỉ riêng 1 mình Hùng Bô là hiểu về nguồn gốc của biệt danh đó mà thôi.
Thật ra thì từ nhỏ, chẳng biết hắn bị bệnh gì về đường ruột mà cứ đi cầu suốt ngày. Cứ cách từ nửa tiếng đến 1 tiếng là hắn phải đi ị một lần. Dù là mỗi lần đi như vậy, phân chỉ bằng lóng taỵ Nhưng không đi là không chịu được. Vì lý do đó mà mỗi lần cha mẹ hắn dẫn hắn đi đâu, bất cứ nơi nào cũng phải xách theo cho hắn cái "bô" để giải quyết vấn đề. Từ đó, cái tên Hùng Bô như cái tên định mệnh đeo đẳng hắn cho đến bây giờ.
Đúng một năm sau ngày Sài Gòn thất thủ, Hùng theo cha mẹ vượt biên trong đợt người ra khơi tìm tự do. Sau mấy ngày lênh đênh trên biển, hắn và gia đình đến được bến bờ. Có lẽ nhờ mấy ngày uống được biển trừ cơm trên ghe, hay là nhờ hạp phong thổ, khí hậu xứ Mỹ mà bệnh hắn chấm dứt. Cái bệnh đường ruột đã âm thầm ra đi không để lại một chút kỷ niệm gì ngoài cái tên Hùng Bô.
Ngày nay Hùng đã là một thanh niên đẹp trai, bảnh bao, sang trọng giữa cái xứ sở này. Ba mẹ Hùng cũng có một cơ sở làm ăn nhỏ tạm để sống. Hùng không ở chung cùng gia đình, hắn đi mướn một căn apartment ở riêng cho dễ "quậy"





Quán cà phê Bụi Đời lúc nào cũng đông, nhất là vào buổi tối. Lạ thật, dân chúng càng thất nghiệp, càng đói rách thì chốn ăn chơi lại càng đông.
Hùng khóa xe cẩn thận rồi hiên ngang bước vào quán. Một vài bàn tay đưa tay lên vẫy chào hắn trong bóng tối. Chẳng cần biết là ai, Hùng đưa tay lên chào lại cho có lệ, rồi đi thẳng đến dãy ghế cao đặt dọc theo quầy hàng kéo ghế ngồi. Những người mang bệnh ghiền đi uống cà phê ở xứ Mỹ này : thật ra chẳng ai ghiền cà phê, họ ghiền ngồi quán thì đúng hơn. Mà nói họ ghiền mấy cô bán quán thì cũng không sai. Hùng cũng vậỵ Hắn chẳng cần phải ngồi xa xa mà chiêm ngưỡng. Mỗi lần vào quán là hắn tìm đến ngay mặt các cô mà ngồi. Vừa nhâm nhi ly cà phê vừa rửa mắt luôn thể. Hùng không chừa một cơ hội nào để mà chiêm ngưỡng tán tỉnh các cô. Hắn vẫn tự hào là mình " bô trai" kia mà. Mà cũng đúng thật, hắn đã để mắt tới em nào thì đố em đó chạy thoát. Trước sau gì hắn cũng "phơ" được.
Thấy Hùng bước vào quán là các cô waitress tự động đưa mắt nhìn nhau mỉm cười. Quán Bụi Đời có được bốn cô waitress Loan, Thủy, Tuyết, Trâm đều đẹp. Và cô nào thì cũng được Hùng gợi chuyện tán tỉnh xa gần. Mà lạ một điều là các cô đều biết chuyện đó nhưng hầu như cả bốn cô, cô nào cũng có cảm tình nếu không muốn nói là mê hắn.
Loan đúng bên trong quầy, chồm tới hỏi :
- Anh Hùng uống gì?
Hùng không vội trả lời ngaỵ Hắn làm như suy nghĩ một lúc, trong khi cặp mắt diều hâu dấu sau cặp kính to bản nhìn hau háu vào hai gò ngực căng phồng của Loan. Loan nhướng mắt nhìn Hùng như để hỏi lại câu hỏi. Bây giờ Hùng mới chậm rãi nói :
- Cho anh 1 ly... rau má.
Loan ngạc nhiên nhìn Hùng hỏi lại :
- Rau má?
- Ủa, sao em có vẻ ngạc nhiên vậy?
- Em chưa hề thấy ai vào quán cà phê mà uống rau má bao giờ.
Trừ mấy đứa.... con nít.
Hùng nhìn Loan cười thân mật, vùa bắt đầu tán :
- Ờ, tại hổng có vợ mà uống cà phê, tối về khó ngủ lắm.
Loan mở đề cho hắn :
- Ai biểu kén quá thì ráng chịu.
- Anh đâu có kén. Tại hổng ai chịu lấy anh chứ bộ
- Loan hổng có tin đâu. Cái tướng như anh mà ai nói hổng chịu lấy.
Hùng khoái chí "cái tướng như anh" có nghĩa là tướng Hùng bảnh trai lắm. Chàng trả lời vừa đủ cho Loan nghe :
- Coi vậy chứ hổng phải vậy đâu em ơi. Hổng nghe người ta nói "xấu dây thì tốt củ". Mà em khen anh tốt dây... Bởi vậy hổng ai chịu lấy.
Loan đỏ mặt. Nàng không ngờ Hùng ăn nói bạo dạn như vậy. Mà tính Loan thì lại khoái những người "khẩu dâm" như Hùng. Nàng đớp lại liền.
- Em...thấy mới tin
Đến lượt Hung giật mình. Chàng không ngờ Loan chịu chơi như vậy. Chàng gạ gẫm :
- Muốn gì thì khó, chớ muốn thấy thì dễ ợt
Loan liếc xéo Hùng một cái rồi cắm cúi pha cà phê.
Loan năm nay tròn 25 tuổi. Nàng qua Mỹ theo diện con lai từ năm 1985. Loan chẳng biết cha mình là ai. Nàng chỉ hiểu loáng thoáng là nàng được ra đời nhờ hậu quả của một cuộc hành quân của "Đế Quốc Mỹ" khi qua làng mẹ nàng ở.
Sau ngày mất nước, nhờ chính sách nhân đạo của "Đế Quốc", nàng được mọi người trọng dụng vì là con lai. Mẹ nàng nhất quyết không muốn bỏ nơi chôn nhau cắt rún. Bà bán nàng cho một gia đình người Hoa cho họ được đi Mỹ, để nhận vỏn vẹn có....mấy chục cây vàng.
Qua đến Mỹ, gia đình cha mẹ nuôi người Hoa này cho thêm Loan 100 đô nữa rồi coi như xong chuyện đường ai nấy đi. Xứ lạ quê người, Loan biết mình có nhan sắc. Làm đĩ thì...uổng quá. Nàng quyết định xin đi làm waitress, vừa đỡ khổ tấm thân vừa được dịp ăn diện đẹp, lại có cơ hội kiếm chồng giàu.
Đàn ông đến với Loan không ít. Nhưng đa số những kẻ có tiền có sự nghiệp thì đều đã có vợ Loan chỉ có thể "bồ lẻ" với họ một hai phát để bắt địa chút đỉnh. Khi thì cái áo, khi đôi giầy, lặt vặt thế thôi.
Và rồi nàng tình cờ gặp Hùng Bô nơi quán. Chẳng biết hắn làm cái giống gì mà áo quần lúc nào cũng láng cóng, tiền xài không tiếc tay. Nếu hắn là dân "bu di nét" hoặc chủ cả thì cũng đi chơi có lúc thôi, còn để thì giờ mà làm việc nữa chứ. Đằng này hắn ngồi quán suốt ngày suốt đêm, chẳng thấy làm lụng gì cả. Cuối cùng Loan suy luận hắn là con nhà giàu. Như vậy có nghĩa là Loan nhào vô, coi như chuột sa hủ nếp, bảo đảm ấm no muôn đời.
Liếc thấy không ai để ý, Hùng Bô chồm đầu tới nói nhỏ vào tai Loan :
- Tối nay anh đưa em về nhé?
Loan nháy Hùng một cái rồi ấp úng :
- Em... sợ...
- Sợ cái gì? Có gì đâu mà sợ?
- Em sợ... vợ anh đánh nghen.
Hùng phân bua líu cả lưỡi :
- Anh làm gì có vợ Nếu có vợ thì đâu có ngồi đây suốt ngày để ngắm em.
Loan đưa đẩy một câu làm Hùng mừng quýnh :
- Em về... trễ lắm à. Mười một giờ quán mới đóng cửa. Anh có chờ được không?
- Chờ em thì... suốt đời cũng chờ được mà.
Cái "điu" như vậy là coi như xong. Hùng bình thản ngồi uống nước như một kẻ vô tư lự nhất trên đời.
Trong đầu chàng vẽ lên bao nhiêu là kế hoạch để "thịt" Loan đêm nay. Nhìn thấy Loan bước ra cửa, Hùng bật đèn làm hiệu cho Loan thấy rồi đề máy sẵn sàng. Loan tự động mở của bước vào xe. Cánh cửa vừa đóng lại Hùng đã sang số vọt đi ngaỵ chàng không muốn cho ai nhìn thấy cảnh đó. Nhất là Thủy, người mà Hùng để mắt tới.
- Em đi với anh kiếm cái gì ăn rồi về ngủ nhé?
Loan ngại ngùng :
- Thôi, em ngại vào mấy tiệm Việt Nam lắm.
Thật tâm thì Loan ngại vào nhà hàng Việt Nam cũng đúng thôi. Thứ nhất là sợ đánh lộn. Sau nữa là nàng sợ đụng mấy anh kép hờ mà nàng vẫn lén lút "đi đêm" với họ
- Vậy tụi mình lại nhà hàng Mỹ, khỏi ai dòm ngó.
Không đợi Loan trả lời. Hùng phóng xe thẳng lại một nhà hàng bán 24/24.
Hai người gọi hai cái Beefsteak. Hùng kêu thêm hai ly ruơu mạnh. Kinh nghiệm cho Hùng biết rượu dễ làm cho người nhút nhát nhất cũng trở thành bạo dạn. Mà người đã bạo thì dễ trở thành... liều.
Vừa ăn, Hùng vừa khéo léo điều tra về Loan.
- Em vẫn ở với bố mẹ chứ?
- Không. Em chẳng có thân nhân nào ở xứ Mỹ này cả.
Hùng thấy... vô mánh. Chàng hỏi tiếp :
- Vậy hiện giờ.. em sống với ai?
- Em share phòng ở nhà một người quen.
Bao nhiêu lo ngại của Hùng tan biến hết. Tội gì không bắt cóc con bé này đêm nay. Chàng thăm dò thêm :
- Vậy em về khuya có sợ họ nói không?
- Làm gì sợ. Họ có là gì của mình đâu mà sợ Chỉ ngại là về khuya quá, tắm rửa gây ồn ào họ khó ngủ thôi.
Hùng bắt đầu trổ giọng đểu :
- Nếu ngại phiền người ta thì... sáng về luôn cho nó tiện.
Loan nguýt Hùng một cái rồi nói :
- Còn lâu, mam lắm.
Hùng cười thầm. Chàng đã biết tẩy tụi con gái quá rồi. Hễ mà nói tới là bảo "còn lâu". Nhưng thật ra thì... hì hì hì.. chàng xổ cái giọng nham nhở :
- Hổng có lâu đâu, một chút là có liền hà.
Loan đưa tay véo Hùng một cái thật mạnh làm anh chàng nhảy nhổm lên. chàng hăm doạ :
- Một chút nữa cho em chết.
Loan cong cớn :
- Làm cái gì mà chết?
- Sướng quá chết chớ cái gì.
Loan đưa tay bịt miệng để khỏi cười ré lên. Nàng khoái cái vụ đó lắm. Chưa chi mà Loan đã tưởng tượng cái hàm râu kẽm của Hùng mà cạ vào mép lồn nàng thì chắc là...
Loan bần thần cả người. Nàng chỉ mong bữa ăn kết thúc thật nhanh.


0 nhận xét to "Hùng Bô - Phần 1"

Đăng nhận xét

Nhãn

Blog Archive

Blog được thiết kế bởi Phùng Văn Minh