Chuyện của lê - phần 12



Hình như Thu và Lê chợp mắt đi được một lúc thật lâu, tiếng ngáy dều đều của Lê và sự yên lặng của Thu làm Trung không dám đụng đậy sợ làm Thu thức giấc.
Bây giờ hình như cũng đã khuya lắm rồi, Trung nhìn đồng hồ, gần 4 giờ sáng. Bỗng Thu cựa mình, mở mắt thấy Trung đang nhìn mình, Thu hỏi nhỏ :
- Sao trung không ngủ đi?
Trung cười :
- Trung muốn được nhìn cô, Trung muốn nhìn cô suốt đêm không thấy chán!
Thu nhắm mắt lại mỉm cười, cái chú nhỏ này thật lãng mạn. Tinh khí ươn ướt trong lồn làm Thu khó chịu, nàng ngồi dậy, bước xuống giường đi vào phòng tắm. Trung nhìn theo Thu và nghe tiếng khoá chốt bên trong.
Một lát sau, Thu mở cửa bước ra, nàng choàng bên ngoài chiếc áo tắm dài, mùi body lotion thoang thoảng thơm, quyến rũ. Thu leo lên giưng nằm giữa hai đứa con trai. Nàng bảo Trung :
- Thôi ngủ đi Trung!
Trung cứng đầu :
- Cô ngủ đi, Trung không ngủ đâu, chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa là Trung không được gặp cô nữa, Trung muốn thức để nhìn cô!
Thu nói thật nhỏ :
- Cô mệt quá, mấy đứa làm cô rã rời thân thể đây nè, không biết sáng mai đến mấy giờ mới dậy nổi đây?
- Mai nghỉ mà cô, ngủ trễ cho khoẻ, tới mấy giờ cũng được, nhưng Trung phải về nhà trước 10 giờ sáng!
Im lặng một lúc thật lâu rôi Trung nói mơ màng như nói môt mình :
-Trung ước gì được ở gần cô mãi mãi...
- Trung còn trẻ, Trung sẽ gặp những người con gái khác, rồi Trung sẽ quên cô!
- Trung không bao giờ quên cô đâu, hình ảnh của cô sẽ suốt đời in sâu trong trí nhớ của Trung.
Trung tiếp :
-Trung sẽ không được có những giây phút tuyệt diệu như ngày hôm nay, cô là người đàn bà tuyệt diệu nhất mà Trung gặp từ trước đến nay!
Thu cảm động :
- Tại Trung chưa gặp nhiều thôi... sẽ có những người đàn bà khác hơn cô!
Trung nằm sát vào bên Thu, mân mê má Thu, những ngón tay Trung vờn trên mặt Thu, hôn lên má Thu rồi chồm lên người hôn lên môi Thu. Môi hai người lại gắn chặt vào nhau, tìm lưỡi nhau. Cặc Trung lại căng cứng lên, Trung đưa tay mở tung áo khoác Thu ra, thân thể Thu như muốn mời mọc không thể từ chối được, Trung xoa nhẹ trên vùng ngực Thu, Thu giữ tay Trung lại năn nỉ :
- Thôi đi Trung, cô chịu không nổi nữa đâu, cô mệt lắm rồi... đừng mà Trung!
Trung nằn nì :
- Cô cho Trung hết lần này đi, rồi chắc không bao giờ Trung có được cơ hội gần cô nữa.
Môi Trung lại gắn chặt vào môi Thu, bàn tay Trung tham lam lại tìm tòi từng ngõ ngách trên thân thể Thu. Thật nhẹ nhàng, thật chậm rãi, những ngón tay Trung lại khích động sự ham muốn của người đàn bà. Trung leo lên người Thu, rất từ tốn đút cặc mình vào lồn đẫm chất nhờn của Thu. Trung nhấp thật nhẹ, kéo cặc mình gần ra hết âm đạo của Thu rồi ấn vào từ từ. Khuôn mặt Thu mờ trong bóng tối, mắt Thu nhắm hẳn lại, Trung nghe tiếng hít hà thay cho những tiếng rên như những lần trước. Sự làm tình thật chậm rãi, thật mơn trớn mang cho mỗi người một tình cảm yêu thương chứ không hoàn toàn dục tính. Thu cảm thấy mình được người con trai này trân trọng, nàng cảm thấy được yêu thương và nàng lại đạt được những sung sướng tột cùng, không rên rỉ, không cào cấu, nàng nằm im nghe sự tuôn tràn của âm khí tiết ra trong người mình. Trung vẫn nhẹ nhàng trên thân thể Thu, Trung chống tay lên và chỉ có hai bộ phận sinh dục của hai người giao tiếp với nhau, Trung kéo cặc mình ra gần hết âm đạo rồi từ từ đưa vào sâu. Trung ân cần hỏi Thu :
-Cô có thích không?
Thu gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời. Hai tay Thu vuốt tóc Trung trìu mến. Hai người làm tình thật lâu, thời gian hình như không còn nữa. Trung hôn Thu nồng nàn và cảm thấy mình dã đạt đến tuyệt đỉnh của sung sướng. Trung ôm lấy người đàn bà và những giòng tinh khí của mình bắn vào sâu, thật sâu trong người Thu. Ấm khí của Thu lại tràn ra, chân Thu tự động khép chặt lại, bắp thịt âm đạo lại co thắt từng chặp... từng chặp. Thu không hiểu sao mình có th chịu đựng được 4, 5 lần làm tình trong một đêm như lần này. Chưa bao giờ nàng được thỏa mãn đầy đủ về dục tình cũng như về tình cảm như đêm nay. Trung nhẹ nhàng leo xuống người nàng và hai người chìm vào giấc ngủ thật say.


0 nhận xét to "Chuyện của lê - phần 12"

Đăng nhận xét

Nhãn

Blog Archive

Blog được thiết kế bởi Phùng Văn Minh