Dì tôi - Phần một

Khó Quên

Thuở đó tôi chỉ mới mười lăm tuổi, cái tuổi mới lớn đầy sức sống trong một cơ thể khoẻ mạnh cường tráng. Gia đinh tôi khá giàu có tại Hội An Quảng Nam nên cho tôi ăn uống khá đầy đu, thịt cá ê chề cao lầu hàng bữa.
Ba tôi là một võ sư nổi tiếng với tài trị bịnh bằng nội công và bán thuốc Bắc trên con đường lớn nhất thị xã. Tôi được ba dạy võ từ bé lại còn cho tẩm bổ những phương thuốc Bắc gia truyền nên mới mười lăm tuổi mà tôi sức vóc to lớn, thuộc lòng các bài quyền trung đẳng Thiếu Lâm và cả các môn nhu đạo với các thế bẻ khóa tay chân hiểm độc, và đã thượng đài đánh thắng những kẻ lớn hơn mình cả chục tuổi lúc bấy giờ. Vì lo học võ hơn học chữ nên mười lăm tuổi mà tôi chỉ học tới lớp 8 và to con nhất nhì trường Trần Qúi Cáp tại Hội An. Tụi bạn tôi sợ tôi một phép. Thằng nào cũng ton hót nịnh nọt và nhờ cậy mỗi lần cần tôi tháp tùng đi đánh lộn. Tôi nổi tiếng là Dũng Judo dạo đó.
Kỳ nghỉ hè năm 1974 tôi được ba mẹ cho vào Sài Gòn chơi ở nhà người dì ruột em mẹ tôi. Dì tôi năm đó gần bốn mươi. Chồng dì là sĩ quan quân lực VNCH và dượng đã mất 6 tháng trước trong một trận đánh kinh khủng tại Bình Long. Ba mẹ tôi dặn tôi phải săn sóc an ủi dì và chơi với hai đứa bé chỉ mới 8 và 4 tuổi.
Tôi thương mấy đứa bé này lắm vì tôi là con một trong gia đình, lần tụi nó về Hội An chơi hè ba năm trước tôi dẫn thằng anh đi tắm sông bắt chim câu cá thật vui. Còn con bé lúc đấy mới 1 tuổi thật xinh và ngộ nghĩnh khiến tôi bồng ẳm cả ngày.
Dì tôi thật dễ thương. Dì giống hệt mẹ tôi nhưng trắng và cao hơn. Dì rất vui tánh và nơi nào có dì là nơi đó trở nên vui nhộn ngay. Trông dì và dượng thật xứng đôi vừa lứa giữa một cô giáo tiểu học xinh đẹp và một người lính chiến to lớn oai hùng. Nhưng có một điều mà dì hay làm tôi giận là dì hay trêu ghẹo tôi với các cô bé hàng xóm - nhiều cô lớn hơn tôi ba bốn tuổi nhưng đã thích tôi rồi. Đôi lúc tôi giận dì lắm nhưng khi dì cảm thấy hơi quá là dì ngừng ngay và làm hòa bằng cách dẫn tôi đi xem cine hay ngồi đọc Tiếu Ngạo Giang Hồ cho tôi nghe. Tôi học dốt nên đọc chậm lắm! Giọng đọc của dì thật hay, nó trong trẻo chậm rãi làm tôi nghe hoài không chán. Đôi lúc tôi nhìn vào cặp môi đang mấp máy của dì thấy nó đỏ rực không cần son mà trong lòng dợn lên một cảm giác kỳ lạ. Tôi không hiểu sao nữa! Tôi hay nằm ôm hông dì nằm trên sàn gạch men mát lạnh giữa nhà nghe dì kể chuyện. Mùi trong người dì và hương bồ kết trong tóc thoang thoảng bay ra làm tôi ngây ngất và nhiều lúc nằm thế ngủ quên lúc nào không biết. Thật êm đềm làm sao!
Còn dượng tôi là một người lính tài giỏi. Dượng đi đánh giặc khắp bốn vùng chiến thuật lại thêm là sĩ quan huấn luyện Judo và sình lầy cho sư đoàn Dù oanh liệt thưở nào. Dượng rất thân với ba tôi và cũng thương tôi lắm vì biết tôi thích võ nghệ như họ vậy. Rất nhiều đòn thế của Judo và phương pháp luyện tập là do tôi học được từ dượng mà ra, trong đó có đòn gạt chân ném Okuri-ashi-harai hay thế siết cổ Tsukkomi-jime là tôi rất thuần thuộc.
Ngày dượng tử trận tôi như mất hồn, khóc hoài vì nhớ thương ông. Tôi thấy thương cho dì tôi quá, vì dì còn quá trẻ đễ chịu cảnh góa bụa nhu vầy. Ba mẹ tôi vào Nam đem xác dượng về Nha Trang để chôn vì dượng nhiều khi hay bông đùa thích trở về yên nghỉ giấc ngàn thu nơi quê cũ. Nghe ba mẹ nói dì lúc đấy trở nên buồn bã không còn vui tươi như xưa, dù có hai đứa trẻ lúc nào cũng vô tư vui đùa bên cạnh chưa hiểu rõ sự mất mát lớn lao nhất trong cuộc đời của chúng. Tôi nhất định đi thăm dì và hai đứa em bà con để an uỉ họ dịp nghỉ hè nàỵ.
Mùa hè ở Sài Gòn thật khó chịu. Cái nóng gắt gao bực bội chứ không như ở Hội An nhờ gần biển nên vẫn còn thở được. Tôi đón xích lô máy chạy về đường Trương Minh Giảng vào một ngỏ hẻm gần trường đại học Vạn Hạnh. Tôi đi kỳ này không báo cho gia đình dì biết. Đường xá ở Sài Gòn tôi tương đối khá rành vì đã từng ở đấy mấy mùa hè trước đây. Cũng con hẻm cụt này đường ổ gà lởm chởm đầy nước sau những cơn mưa rào bất chợt. Chiếc xích lô máy gầm gừ nhồi tôi lên xuống muốn văng ra khỏi xe.
Tới nơi tôi xuống xe trã tiền xong đứng bấm chuông trước cái cổng sắt hen gỉ sét. Thằng cu Hải chạy ra.
- Ông hỏi ai?
Nó nhận không ra tôi vì đã hơn ba năm không gặp. Tôi mỉm cười.
- Anh Dũng nè Hải. Má có nhà không em?
Thằng Hải ngờ ngợ nhìn tôi một lát rồi reo lên chạy vào trong nhà.
Một lát sau nó và một người đàn bà bồng một đứa bé bước ra. A, dì tôi đây rồi. Đã lâu không gặp nhưng cái dáng cao cao của dì không làm sao tôi quên được. Cũng làn da trắng xanh, mái tóc dài ngang vai và dù đã đứng tuổi mà còn xinh đẹp như thời còn con gái. Chỉ có nụ cười quen thuộc trên môi là không còn mà thay vào đó là một vẻ buồn xa vắng nhìn đến não lòng. Nhưng dì cũng nhoẻn miệng cười khi thấy tôi. Dì bỏ con bé trên tay xuống mở cổng.
- Dũng con! Sao con đến không báo trước cho dì biết.
Tôi đẩy cổng bước vào ôm chặt dì. Lúc này dì chỉ đứng ngang cằm tôi chứ không như ba năm trước tôi chỉ cao tới mắt dì.
Dì ôm tôi. Bộ ngực dày mềm mại ép vào phía bụng làm cấn cấn rợn rợn. Tôi hít mạnh mùi hương quen thuộc trên tóc dì. Tôi nhớ mùi hương này quá. Mùi hương nhẹ nhàng đem lại biết bao kỷ niệm ngày xưa.
Dì bỗng đẩy tôi ra đứng nhìn tôi từ trên xuống dưới.
- Con mau lớn quá Dũng à. Bây giờ cao không kém gì Dượng cả.
Dì bỗng ngưng lại khi mới nhắc đến Dượng. Tôi biết dì nhớ lại Dượng Tuân dù ông mất đã hơi lâu.
Tôi vội vàng nói :
- Dì ơi, má con có ít quà cho dì và mấy em nè.
Tôi đem rất nhiều sảm phẩm miền Trung cho gia đình dì. Nào kẹo mạch nha, đường phèn Quảng Ngãi, thanh trà Huế, mắm sò Lăng Cô, v.v.. và đồ chơi làm bằng tay cho hai đứa bé bày ra đầy cả căn phòng khách nhỏ xíu.
Nhìn hai đứa bé lăng xăng cười đùa vui vẻ, tôi liếc sang dì bỗng thấy dì đang nhìn tôi chăm chú. Dì cúi mặt xuống khi thấy tôi bắt gặp dì nhìn trộm. Sau này tôi mới biết vì tôi tướng tá cao lớn như dượng và trong nhà không có đàn ông đã lâu nên sự hiện diện của tôi làm dì nhớ lại ngày xưa mỗi khi dượng đi phép về thăm nhà. Tôi hỏi.
- Sao vậy dì? Mặt con dơ lắm sao?
Dì bật cười.
- Ừ. Dơ lắm, xấu lắm. Như Lệnh Hồ Xung vậy đó.
Tôi đỏ mặt. Mỗi khi dì nhắc tới Lệnh Hồ Xung là trước đây tôi hay giận lẫy vì con nhỏ học hơn tôi hai lớp bên cạnh nhà có biệt hiệu là Doanh Doanh. Con bé này hay kiếm cớ đi mua cam thảo để sang nhà kiếm tôi mà tôi cứ né. Nhưng lúc này tôi không còn giận dì mà tôi cũng cười theo.
- Hi hi. Dì nhắc con mới nhớ. Con nhỏ Doanh Doanh lấy chồng tháng rồi. Nó khóc lóc bên nhà với ba má con. Nhà nó gả nó làm vợ nhỏ cho ông Tàu già ở đầu phố.
Dì cũng cười.
- Thì tại nó thương con đó mà.
Tới đây thì tôi quê lắm vì tôi chưa biết thương ai bao giờ. Đôi khi tôi cũng không hiểu tại sao mấy cô gái cứ tặng thơ tặng quà cho tôi túi bụi mà tôi cứ dửng dưng không rung động. Nhiều cô phải công nhận là đẹp não nùng như các nữ hiệp trong phim Tàu.. như con bé Tiểu Thanh con cha Tàu già lấy con nhỏ Doanh Doanh chẳng hạn.
Tôi đôi lúc cũng thắc mắc vì không biết tại sao mình không ưa được ai. Khi cố vẽ trong óc một khuôn mặt của một cô gái nào mà có thể sánh vai đi chơi dọc bờ sông Thu Bồn thì lạ thay khuôn mặt của dì hiện ra mồn một. Tôi bỗng buột miệng.
- Nhưng con chỉ thương dì mà thôi!
Tôi nói không suy nghĩ. Chẳng rõ cái gì làm tôi nói thế. Chúng tôi bỗng im lặng không nói gì thêm. Rồi dì nhìn tôi dịu dàng nói.
- Dì biết con thương dì như con thương má con. Dì cũng thương con lắm.
Dì bước đến ôm mặt tôi trong hai bàn tay mát rượi. Những ngón tay dài nhỏ vén tóc trên trán tôi và hôn nhẹ trên trán rồi đứng dậy.
- Đi vào trong nhà thay đồ rồi tối nay dì dẫn đi ăn đầu cá lóc quấn bánh tráng ngon lắm. Nhanh lên nhé vì đông đợi lâu lắm.



Đêm Trăng

Chẳng biết gì làm tôi thức dậy, cái nóng đêm hè ở Sài Gòn hay vì tiếng động phía sau cửa sổ? Là con nhà võ tôi rất nhạy với tiếng động. Tôi ngồi dậy.
Ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ thật sáng. Tôi nghe tiếng bước chân và tiếng lục đục của ai. Chẳng lẽ ăn trộm? Vậy thì mày tới số với ông rồi mới chọn ngày ông tới đây mà ăn trộm.
Tôi len lén thò đầu nhìn qua góc cửa. Mắt ước lượng chiều cao thành cửa để bay ra ngoài. Hai con mắt tôi bỗng trợn to lên.
Dì tôi! Phải! Đúng là dì! Dưới ánh trăng thân hình dì trắng toát lồ lộ bên cái giếng nước sau vườn. Tôi không tin được mắt tôi. Tôi đưa tay lên dụi mắt và bấu vào mình để chắc rằng mình không mơ.
Khi biết chắn thế tôi hoảng hồn hụp đầu và nằm xuống. Tim tôi đập thình thịch. Trời ơi! Sao ghê thế này? Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rỏ cái dáng ẻo lã khêu gợi của dì trong đêm hôm đó.
Tiếng dội nước vang lên cho tôi biết dì đang tắm. Có lẽ vì trời quá nóng chăng? Trong người tôi một niềm bứt rứt khó tả. Tôi nằm trằn trọc khi tiếng nước vẫn dội đều. Không dằn được nữa tôi ngồi dậy.
Lại len lén vì sợ dì bắt gặp, tôi nhô đầu lên. Tim tôi đập to đến nỗi có lúc tôi sợ dì nghe được nên lại thụp xuống. Tôi ngồi lên thụp xuống cả ba bốn lần trước khi chắc chắn là dì không để ý tôi mới yên tâm ngồi ngắm dì khỏa thân tắm dưới ánh trăng.
"Dì đẹp quá dì ơi! Cho đến bây giờ con cũng không quên được thân hình kiều mỵ của dì trong đêm hôm đó." Dì tôi đẹp quá. Dì đẹp gấp trăm lần con bé Tiểu Thanh! Không có gì có thể tả được cái đẹp vô biên này. Nó vượt không gian và thời gian và nó mở mang cho tôi một chiều hướng mới, một khía cạnh mới trong cuộc đời làm người và ảnh hưởng rất nhiều trong cuộc sống tôi sau này.
Dì cầm gàu đưa lên dội nước trên làn da trắng muốt. Dì đưa lưng về phía tôi. Làn da ướt đẫm lấp loáng ánh trăng làm dì càng đẹp thêm bội phần. Tôi say mê nhìn ngắm. Tôi thấy rất rõ làn da không một hạt mụn của dì. Cặp mông rắn chắc thật khiêu khích.
Dì không biết có người nhìn lén nên vẫn tự nhiên. Dì xoay người lại. Cặp nhũ hoa đầy đặn hãy còn săn chắc chìa ra nhọn hoắc. Tôi đưa mắt nhìn xuống dưới. Một vùng biển đen như cuốn hút cả hơi thở làm tôi choáng ngợp. Cặp đùi dài thon thả trắng muốt thả dài từ chốn đó.
Tôi trân cứng, môi mím chặt, hai tay bám thành cửa như sợ nếu thả ra tôi sẽ té nhào. Trời ơi! Trời ơi. Tôi cứ kêu lên trong đầu như thế không biết bao nhiêu lần.
Dì bỗng ngẩng đầu lên và... thấy tôi. Dì hơi hốt hoảng thả gàu ra lấy tay che ngực và vùng biển đen tội lỗi. Chết tôi rồi! Nhưng không biết gì làm tôi ngồi yên vẫn nhìn dì trân trối. Môi dì mấp máy gì tôi không nghe tiếng được tiếng còn. Hình như là "con đi ngủ đi đừng có nhìn dì như vậy" thì phải.
Tôi không nghe, mà có nghe chăng nữa thì lúc đó tôi cũng làm bộ không nghe. Tôi vẫn nhìn dì, mắt mở lớn, hai tai nóng bừng và tim càng đập mạnh hơn. Dì có lẽ không biết làm sao nên đứng thế ngường ngượng.
Một lát sau không rõ tại sao dì tủm tỉm cười... và bỏ tay xuống, buông thả không ngại ngùng mắc cở nữa (với cháu ruột của dì.). Dì lại tiếp tục tắm như lúc trước. Lần này thỉnh thoảng dì lại ngẩng đầu nhìn lên như coi tôi có còn chỗ cũ.
Tôi lúc này như người đang ở trên mây. Dì đã biết tôi nhìn lén dì đang tắm mà chẳng la rầy mà trái lại còn đứng tắm cho tôi xem. Tôi sướng lắm. Tôi thấy tôi hạnh phúc quá. Dì có lẽ tắm đã xong nhưng vì thấy tôi còn nhìn (hay vì trời quá nóng) nên dì đứng tắm lâu hơn.
Tim tôi đã đập lại bình thường nhưng phía dưới người tôi cồm cộm căng cứng. Dì thong thả bước lại gần cửa sổ vẫn không gì che đậy.
- Con hư lắm nhé. Đi ngủ đi.
Rồi dì lại cười
- Lần sau mà còn nhìn trộm là dì phạt đếch vào mông năm roi đó.
Tôi lại thấy xấu hổ. Không dám nhìn thẳng vào người dì nữa tôi dạ mấy tiếng luýnh quýnh nằm xuống giường.
Tôi nằm xuống trằn trọc không ngủ được. Hình ảnh và thái độ của dì đã ám ảnh tôi, bấy giờ và mãi mãi về sau.


0 nhận xét to "Dì tôi - Phần một"

Đăng nhận xét

Nhãn

Blog Archive

Blog được thiết kế bởi Phùng Văn Minh