Cô bé lọ lem - phần 1


Quỳnh Vân, một cô bé 16 tuổi rất đẹp từ ánh mắt cho tới nụ cười, Vân có mái tóc thề ngang vai, với cái dáng tha thướt trong cái áo dài trắng mà Vân được sự ưu ái và chiếu cố của những bạn trai cùng trường.....

Rengggg reng... Tiếng chuông báo hiệu tan trường, cái đám con gái nhốn nháo chạy tuôn ra cửa lớp, Vân lúc nào cũng từ tốn, cô bé làm gì cũng chậm hơn các bạn khác.
Tiếng của Thúy nói thật lớn từ phía đầu lớp, Thúy cố nói lớn vì tiếng ồn tan lớp muốn chen đi ngắt khoảng.
- Vân nhỏ lẹ lên đi ăn kem mậy, hôm nay ngày chót rồi, còn không mau...
- Thúy ơi, chờ Vân tí. - Vân tay nắm chiếc áo dài và cố đi nhanh hơn kẻo bạn chờ.
Hàng phượng vỹ ngoài hiên đỏ rực, những cánh bông đỏ rơi lả tả xuống sân trường sau khi ngọn gió mạnh thổi ngang nghe xào xạc.
- Trời ơi bà làm gì mà chậm quá, tụi nó chờ mình ngoài kia kìa, mau lên, coi chừng bọn nó bỏ mình lại đó...
Thúy muốn Vân vui nên lúc nào, đi đâu cũng rủ bạn theo.
- Thúy ơi!, Vân bận rồi, hôm nay anh Thanh đến đón Vân đó......
- Ồ vậy thì tui đi trước nghe bà.
Chưa chờ Vân trả lời Thúy đã đi nhanh ra sân vì mấy đứa bạn đang chờ. Trong sân trường chỉ một thoáng sau đã vắng hoe, Vân là một trong những người ra lớp sau cùng.
Vân tay cầm cặp và tay níu lấy chiếc áo dài bước đi, cô bé ngước mặt nhìn lên hàng cây phượng vỹ đang trổ bông lay lay trước gió....
- Vân.... Vân...
Thanh vỗ vai Vân một cái làm cô bé giật bắn người đưa đôi mắt tròn xoe nhìn Thanh và nở nụ cười thật tươi.
- Anh làm em giật mình nè... à... mà anh đợi em lâu chưa?
Thanh trả lời :
- Ồ anh và anh Thức đợi em nửa tiếng rồi, anh Thức đang đứng giữ xe ngoài kia kìa.
Vân đưa ánh mắt nhìn theo tay của Thanh chỉ, Vân chạy nhanh ra vẫy tay
- Anh Thức ơiiiiii
Vân chạy ra gần đến cửa thì suy nghĩ gì đó rồi quay lại và đứng chờ Thanh, trong đầu Vân có lẽ đều không muốn ai buồn cả.
Vân, Thức và Thanh là ba người bạn chơi với nhau từ lúc còn tiểu học, sau khi vào trung học thì mỗi người phải đi một trường khác nhau, nhưng tình bạn của họ rất khắn khít bên nhau. Đây là buổi tan học cuối cùng của Vân nên Thức và Thanh đến rủ Vân đi chơi.
Thức nhìn Vân chăm chăm
- Trời ơi bé Vân đẹp quá trời nè
Lời khen của Thức làm cho Vân đỏ mặt và quay lại đưa tay nhéo vào tay Thanh. Thanh giật mình
- Ơ hay!!! Anh Thức khen em chứ anh đâu có khen em mà em nhéo anh đau vậy
Thanh cười làm cho cô bé càng thêm sượng. Thanh tiếp :
- Thôi anh và anh Thức đã làm cho em quê rồi bây giờ hai đứa anh đãi em một chầu kem trên lầu Rex, em chịu không?
Vân nhìn hai người rồi suy nghĩ
- Mà trên đó mắc quá mấy anh ơi, họ tính bằng tiền đô không à thôi mình đi chỗ khác đi anh
- Thôi vậy mình đi ăn bún ốc đi, em đang đói bụng quá chừng!
Thanh nhìn Thức trợn mắt, đúng là mình quên mất, Vân chưa có ăn gì hết hi hi hi. Thức nhìn Vân nói :
- Thôi bây giờ tụi anh đưa em ra lấy xe đạp và chạy xe theo em.
Vân cột tà chiếc áo dài lại vào chiếc xe đạp và đạp đi, ngọn gió thổi nhẹ làm cho mái tóc nàng bay theo chiều gió trông thật lãng mạn.

Sau khi ba đứa ăn xong thì trời cũng bắt đầu xế chiều và kéo nhau ra Đầm Sen ngồi chơi.
Thức vỗ vai Thanh
- Ê ngày mai tao đãi mầy và Vân đi coi xi nê được không? Ha ha đừng nói không được là tao đổi ý đó.
Thức cười. Thức nhìn Vân
- Thì mấy anh đi đâu em đi theo đó - Vân đưa tay vuốt mái tóc trả lời :
- Không được, ngày mai tao phải đi giúp bà chị ngoài chợ, tao đã hứa với bả trước rồi không nuốt lời được. Thôi vậy mầy với Vân đi coi phim đi, rồi thì dịp khác rồi tao đi chung.
Vân nhìn Thanh và gật đầu nhỏ nhẹ, nhưng lần sau anh Thanh nhớ đừng bỏ tụi em nữa nghe.
Thức nhìn Vân đùa
- Thì nó không đi theo thì mình đỡ tốn tiền em lo gì chớ... Ha ha ha vậy thì càng tốt...

Sau khi hai bạn đưa Vân về nhà, lòng nàng như quặn lại và suy nghĩ vẩn vơ, tuy là tình bạn nhưng trong lòng Vân đã đi xa hơn tình bạn, nàng ngồi trong khung cửa nhìn mãi lên chòm sao trên trời...
Phía trên kia muôn vạn vì sao mà sao nàng chỉ yêu hai vì sao sáng nhất đó là Thanh và Thức, trong tim nàng thật khó xử...
Ngày mai đi với anh Thức, như vậy không biết anh Thanh có buồn không? Có lẽ nàng đang cầu nguyện, giá chi mình được phép yêu cả hai người thì hay biết mấy.....


Mùa hè trôi qua thật nhanh, mới đó mà Vân đã trở lại trường học, cây phượng vỹ giờ đây lá bắt đầu vàng và hàng cây bỗng dưng trơ trọi. Mùa Thu tới rồi đây, Vân nghĩ thầm trong bụng.
Bên ngoài từng đám mây kéo tới che kín cả bầu trời, mọi người đã vào lớp học, mấy đứa con gái dành nhau chỗ ngồi, có những tiếng tranh cãi...
- Chỗ nầy tao xí trước rồi.
Riêng chỉ có Vân rất khiêm tốn, không thích dành nhau với bạn mình, Vân chọn ngồi một hàng ghế sau cùng gần cửa sổ...
- Nghiêm.
Cả lớp đứng dậy làm tiếng bàn ghế khua in ỏi.
- Các em ngồi xuống. Thầy xin giới thiệu, thầy tên là Tâm, thầy dạy cho các em giờ sinh vật, các em có thể kêu thầy bằng thầy hay kêu bằng Tâm cũng được.
Thầy nhìn xuống lớp cười.. làm cả lớp phálên cười theo... Thầy Tâm rất đẹp trai và rất vui vẻ, thầy giỡn làm cho không khí trong lớp bớt nặng nề...
- Hôm nay thầy sắp lại chỗ ngồi cho công bằng.
Thầy vừa nói xong làm đám con gái ngồi dãy đầu ồ lên bất mãn. Thầy Tâm nói :
Các em ghi tên trên tờ giấy để thầy bóc thăm, sau khi các em có chỗ ngồi rồi, không thích thì có thể đổi nhau cũng chưa muộn.
Sau khi sắp xếp xong, Vân được bốc thăm nhằm cái ghế ngồi đối diện với thầy
Tiết học đầu qua đi thật nhanh.. Thủy ghé tai nói nhỏ với Vân :
- Ê mầy tao thấy ổng nhìn mầy hoài, chắc là ổng kết mầy đó ha ha ha...
- Con nhỏ nầy... - Vân nhìn Thủy bĩu môi...
- Tao nghĩ thầy Tâm đẹp trai và giỏi nữa, tao ước gì lấy được thầy Tâm.
Vân như không nghe Thủy nói mà nhìn dăm chiêu ra ngoài cửa sổ. "Anh thức, anh Thanh của bé giờ nầy đang làm gì nhỉ.."
Vân chợt nghĩ lại hôm qua đi chơi với anh Thanh, anh Thanh nắm tay bé và nói là thương bé... Bé không ngờ là như vậy, bé đâu biết là anh Thanh, thương bé đâu, sao mà lúc anh đòi hôn mình thì mình lại cúi mặt xuống, có phải mình không thương ảnh... Không đâu... mình thương anh Thanh lắm... Trời ơi tại sao lại như vậy? Hôm đi xem xi nê với anh Thức, mình đã cho anh Thức hôn môi mình rồi, mình đâu có nghĩ anh Thanh cũng thương mình như vậy. Bây giờ làm sao, làm sao đây?
Nghĩ tới đây, hai hàng nước mắt của Vân chảy xuống má làm cho con Thủy lo sợ thêm. Con Thủy mếu máo
- Vân à cho tao xin lỗi mầy nghe, tao không biết là mầy giận tao, tao hứa với mầy lần sau tao sẽ không giỡn bậy nữa.
Nghe Thủy phân trần, Vân đưa tay nắm tay Thủy thật chặt, cô bé lấy tay gạt đi hai hàng nước mắt đang tuôn chảy xuống, và Vân cúi xuống tránh sự dòm ngó của mấy đứa bạn cùng lớp.
- Thủy à, chỉ còn lớp cuối, có gì Thủy nói với thầy là Vân bị bệnh, Vân đi về, nhớ nghe Thủy xin phép dùm Vân.
Thủy nhìn Vân gật đầu. Vân cầm cặp bước ra khỏi cửa, không để ý gì đến những cặp mắt soi mói phía sau mình.
Vân bước ra khỏi cửa thì thấy người nhẹ nhõm hẳn lên.

Cơn mưa phùn bắt đầu rơi, bụi mưa bay tít lên cao và quyện xuống theo từng cơn gió, những hạt mưa bụi thấm vào mặt Vân nhưng Vân không để ý đến, tâm cô bé bây giờ như mất hồn, cô bé bắt đầu khóc trở lại.
Cơn mưa rơi ướt đẫm mái tóc dài và hòa với nước mắt của Vân, Vân đạp xe đi ngoài cơn mưa bụi......


0 nhận xét to "Cô bé lọ lem - phần 1"

Đăng nhận xét

Nhãn

Blog Archive

Blog được thiết kế bởi Phùng Văn Minh