Cậu mận sau nhà - phần 4

Gió đêm nay thổi mạnh hơn trước. Ông đắp mền kính mít nhưng vẫn cảm thấy lạnh ngay xương sống. Tiếng hú của gió như xoáy vào tận trong tim, tiếng xào xạc của cỏ cây làm ông rùn mình đổ mồ hôi lạnh.
Cái cửa sổ đập "kình kình" vào vách, tiếng kót két của cửa phòng và tiếng kẽo kẹt của bụi tre bên hông nhà làm ông sởn da gà. Ông đứng dậy thắp ngọn đèn dầu thông phong rồi đi về phía cửa sổ. Ông đi được vài bước thì cây đèn dầu tắt phụt.
Căn phòng trở nên tối đen như mực, ông sợ hãi tim đập liên hôi tay chân lần mò để tìm diêm quẹt. Tay chân ông quờ quạng trong bóng đêm như người mù. Dò dẫm. Lần bước. Run. Trợn mắt. Ông lần tay tìm quẹt que diêm rồi chăm vào ngọn đèn. Ông để sát ngọn đèn vào vách rồi lấy giấy vấn thành ống khói bao quanh thêm cho chắc chắn khỏi bị gió thổi tắt. Xong xuôi ông định bước tới cửa sổ đóng cửa thì ngọn đèn lại tắt phụt. Ông sợ xanh cả mặt chẳng hiểu gì sao. Trong đời ông chưa bao giờ lại sợ như thế.
Trong bóng đêm ông cứ lần mò từng bước về hướng cửa sổ để đóng nó lại, bất giác linh tính của ông bắt ông phải nhìn ra sau vườn nơi có cây mận. Ông thấy cành lá đun đưa, dưới gốc cây có người đang ngồi. Tóc tay bù xù phủ đầy trán, hai cặp mắt sáng hoắc như mắt mèo.
Ông lẩm bẩm :
- Con Mận về... con Mận về... - vừa nói ông vừa bước lùi để nép vào vách.
Sự tò mò làm ông dụi mắt nhìn cho kỹ thì thấy bóng người đó biến mất.Tự trấn an lòng mình là do sự hoa mắt, ông vói tay kéo cái cửa sổ lại, gió bên ngoài lạnh buốt thổi vào cánh tay của ông bất giác làm ông rùn mình lạnh buốt cả sống lưng.
Sấm chớp chợt sáng loé lên, dõi theo ánh sáng đó ông ngoái nhìn ra sau vườn lần nữa thì... rõ ràng là Mận đang đứng đó nhe cái miệng rộng huỵt cười duyên với ông. Khủng khiếp nụ cười đó. Hàm răng đó. Ánh mắt đó. Ông loạng choạng lui hai ba bước, mắt trợn trắng vẫn ngoái nhìn theo cái bóng đó. Ông vấp phải cái bàn, té lăn ra đất bất tỉnh.
Gió bên ngoài thổi tạt vào càng mạnh, tiếng hú nghe càng rùng rợn xé toạt bầu không khí tĩnh mịt đêm khuya. Tiếng cóc, nhái, ển ương, và côn trùng càng làm cho bầu không khí thêm u uất. Sầu. Rợn.

Sáng sớm hôm sau ông tỉnh dậy, thấy mình đang nằm dưới đất mình mẩy co giật vì lạnh. Ông ráng sức vói tay vịnh cái cạnh bàn để đứng dậy. Cây đèn dầu đã lụn tim từ lúc nào. Ông nhìn thẳng vào cái kính treo tường đối diện, người trong kính chính là ông với thân thể trần truồng.
Ông hốt hoảng nhìn lại thân người thì mới thấy là trên mình của ông không có một mảnh vải che thân. Ông ôm tay che thân mình rồi chạy đến tủ áo để lấy quần áo. Chẳng hiểu vì sao ông lại như thế. Dương vật ông teo nhách không biết vì lạnh hay vì sợ. Mở tủ áo ra, ông thấy treo lủng lẳng một cái áo người đàn bà, nhìn kỷ thì mới hay :
- Đây là cái áo của con Mận đây mà! - Ông thì thào hoảng hốt.
Ông bật ngửa ra sau giường. Hơi thở ngột ngạt. Tim đánh trống liên hồi.
Vừa lết và lui về phía góc giường ông vừa nhủ thầm : "Chuyện gì đây, rõ ràng là con Mận đã chết, thằng Khu lên tỉnh chưa về, ai vô đây mà phá mình, lột hết quần áo của mình trong đêm khuya và còn máng cái áo cũ mèm rách bươm của con Mận ở đây. Chẳng lẽ là ma. Không thể nào. Mình đâu có tin là có ma. Tao không sợ"
Chợt ông la lớn vang vội :
- Tao không sợ, Mận mày ra đây tao không sợ mày đâu đừng có làm ma làm quỷ để hù tao.
Cái áo trong tủ lại phất phơ đun đưa làm cho ông Bảy đang oang oang cái miệng bỗng im bặt, nhìn cái áo lấm lét. Một lát sau không thấy gì khác lạ hơn ông tìm một cái cây tre gác ở góc phòng để đở cái áo của Mận xuống rồi đem ra sau nhà đốt. Ông cũng lục lội đâu được một mớ giấy vàng mã của vợ ông chết trước đây đốt còn chưa hết đem ra đốt chung với cái áo của Mận :
- Mận ơi, tía biết sợ rồi, con đừng hù tía nữa. Số tiền này tía đốt cho con đó. Con lấy xài đi rồi bỏ qua cho tía.
Bỗng một cái bóng chạy vụt vào nhà. Ông Bảy giật mình ngó qua thì chẳng thấy gì hết nhưng linh tính của ông cho thấy là có người vừa chạy qua. Ông vào nhà tìm kiếm nhưng chẳng thấy gì. Càng hoang mang, càng lo lắng.

Buổi tối ông thắp thêm ba cây đèn dầu cho thêm sáng nhưng cũng không làm cho ông bớt sợ. Thỉnh thoảng cái bóng của ông in trên tường phớt qua cũng làm cho ông giật mình hoảng hốt. Không khí bao trùm là nỗi sợ hãi.
Thấy đói, ông xuống bếp lục lọi gạo để nấu cơm. Ông bất giác rùn mình vì nơi đây là Mận hay thường làm bếp, tất cả mọi vật nơi đây đều có dấu tay của Mận. Ông chợt quay đầu trở lại phòng. Xoa xoa nơi vùng bụng. Nuốt nước bọt. Ông quyết định nhịn ăn. Ông đi được vài bước, nhìn khắp nơi trong phòng. Nhà bếp, nhà trên, nhà dưới, trên lầu, ngoài vườn, nhà tắm. Đâu đâu ông cũng đều thấy hiện trường hung án của ông bày ra trước mắt như là tan chứng rành rành. Ông vọt ba chân bốn cẳng phóng nhanh về phòng đóng cửa lại quên cả tắt đèn.
Ông leo lên giường nằm đắp mền kín mít không chừa một hạt không khí nào lưu thông. Nhưng ông vẫn nghe bên ngoài tiếng con Ki Ki tru tréo như chó sói thật là rùn rợn. Ông có cảm tượng tiếng tru tréo đó như là tiếng gọi hồn của tất cả ma quái trên thế gian này về tụ hợp để xử án ông.
Đến gần sáng thì ông mệt quá ngủ thiếp đi. Ác mộng lại đến với ổng. Mận cầm đầu tất cả bọn yêu ma quỉ quái tới trước đầu giường của ổng. Mặt người nào cũng máu me, kẻ không đầu, người cụt tay, người cụt chân, tóc tay rủ rượi lắm lem vết máu, quần áo tả tơi, móng tay nhọn hoắc, Mận trong bộ áo nhầu nát cũ mèm còn dính đầy bùn lầy, mặt xanh lè với cặp mắt mèo sáng giới. Ông trợn mắt kinh hoàng nhận rõ cặp mắt đó đã đi vào tận xương tủy của ông một cách kinh khiếp. Bốn con quỷ tóc dài tiến tới bên giường, hai con nắm lấy hai tay, hai con khác nắm lấy hai chân của ổng. Ồng nghe hơi lạnh tràn khắp thân thể. Lạnh băng, tê cóng. Mận như là vị phán quan vun cây bút thép lên sáng giới ngoè ngoặt trên tờ giấy trắng to lớn.
Nàng đọc một lượt những lời buộc tội : "Ông Bảy sinh ngày 25 tháng 3 năm Đinh Hợi, phạm tội cưỡng hiếp con dâu rồi bức tử. Tội không thể tha, sẽ bị hành hình ngay tại chỗ. Quỷ sứ đâu! Lăn trì rồi tứ mã phanh thây".
Nàng vừa dứt lời thì bao nhiêu quỷ dữ kêu la ơi ới tán thành : "lăn trì, lăn trì", tứ mã phanh thây, tứ mã phanh thây". Cả bọn chúng nhào tới cấu xé, nhai gậm, và liếm láp khắp mình mẩy của ông. Móng vuốt của chúng cào xướt da ông. Máu chảy ròng ròng. Tứ chi ông bị kéo ra và kéo ra, mỗi lúc một mạnh hơn. Càng dài càng dài đụng bốn góc phòng. Cảm giác đau đớn cứ lan rộng ra dần khắp cơ thể, Mận từ từ tới gần ông, dùng bàn tay móng nhọn, khoét một lỗ ngay bụng ổng rồi móc hết ruột gan của ông ra ngoài đồng thời tứ chi của ông như bị "tứ mã phanh thây" đứt lìa khỏi thân mình. Còn lại khúc giữa rớt một cái "bịt" xuống đất đầu va vào sàn gạch, máu văng tun toé. Ông bàng hoàng tỉnh dậy mồ hôi ướt cả lưng thì mới hay là ông vừa lăn té từ trên giường xuống đất.
Ông bò trở lại giường nằm co ro trong góc cho tới mặt trời lên tới đỉnh thì mới dám lồm cồm bò ra khỏi phòng. Ông ra sau bếp lấy cây mã tấu rồi đi thẳng ra sau vườn, tới bên cây mận. Ông ra sức đốn cây mận. Một, hai, ba. Ông nện xuống như trút cơn giận vào cây mận. Ông đếm đến hai mươi thì thở hồng hộc. Cả hai ngày rồi ông không có hột cơm nào trong bụng nên sức lực yếu thấy rõ. Ông chém tới tấp nhưng cũng được có phân nữa gốc. Cuối cùng ông cũng hạ được cây mận xuống. Ông tìm gần đó một miếng ván để đóng chặn ngang cửa sổ lại không cho nó mở ra được. Ông nhủ thầm rằng chắc đêm nay ông sẽ ngủ được ngon hơn.

Đêm đó ông tìm vài trái chuối ăn lót dạ rồi mang mã tấu vào phòng đóng kín lại. Ông thắp sáng tất cả các ngọn đèn mà ông có. Rồi ông cầm cây mã tấu lên giường nằm. Ông trằn trọc hoài mà chẳng ngủ mặc dù sáng nay ông quần quật mệt mõi để hạ cây mận. Đúng mười hai giờ khuya, tiếng gió ngoài sau vườn bắt đầu hú mỗi ngày một lớn hơn.
Ông bắt đầu sợ. Tay nắm chặt cây mã tấu, mắt nhắm chặt đưa tai nghe ngóng.
Một tiếng đồng hồ sau không có gì khác lạ, ông lơi lõng tay cán mã tấu, ngã người định ngủ thì bỗng ông nghe một tiếng "bịt" trên nóc nhà. Ông mở mắt đưa tai nghe ngóng. Ông chẳng nghe được gì kế tiếp nên nhủ thầm là không có gì. Bỗng tiếng mèo kêu "meo meo.o..o" như ai oán ai than thật rùn rợn trong đêm khuya. Ông bắt đầu nổi da gà.
Ông lại nghe tiếng ai đó đào bới sau vườn. Tiếng cuốc đất, rồi tiếng xúc đất, rồi tiếng chặt của búa rìu vào thân cây nghe "bình" rồi "bịt". Ông lại nắm chặt tay cán hơn, mồ hôi rịn ướt cả lưng. Ông liếc mắt nhìn lên trần nhà dõi theo tiếng bước chân của ai đó trên mái tôn. Rồi bỗng tiếng cào cửa kọt kẹt ngoài cửa sổ. Ông sợ sệt đứng sát vách tường, hai chân run run lần mò như tìm chỗ nương náu kín đáo hơn, một tay ông vói kiếm bông gòn để bịt lỗ tai át đi những âm thanh rùn rợn bên ngoài. Cái cửa sổ bỗng mở tung ra, theo phản xạ tự nhiên ông quay phắt lại hướng nhìn về phía cửa sổ. Một cảnh tượng thật khủng khiếp.
Ông thấy từ trên mái nhà ném xuống một vật gì đó trông giống như cái chân người, rồi một cái chân nữa, rồi một cái tay, rồi một cái tay nữa cứ từ từ lướt ngang trước mặt ông trước khi rớt xuống đất tạo nên âm thanh "bịt... bịt". Rồi một thân hình rớt xuống, rồi cuối cùng cái đầu lâu tóc tai bù xù đầy máu me. Ông lui lui vài bước tựa vào cái tủ quần áo đứng như trời trồng mắt vẫn hướng về phía cửa sổ.
Bỗng ông thấy xuất hiện trước cửa sổ là một người đàn bà trần truồng đầy máu me, mặt trắng bệt đưa mắt nhìn ổng.
- Là con Mận...
Ông chỉ kịp kêu lên có ba tiếng thì ngồi bẹp xuống đất ngất xỉu.
Lời bàn :
Ông Bảy sẽ làm cách gì để xua đi cơn ác mộng. Trên đời này có ma hay không? Nếu có thì ông Bảy phải làm gì để đối phó với điều đó. Ông có trả giá thế nào cho sự dâm dục đê hèn của ông. Xin mời đọc giả đọc xem phần tiếp theo.


Sáng sớm hôm sau ông tỉnh dậy thấy ông đang nằm dưới đất, liếc nhìn về hướng cửa sổ thì ông thấy cửa sổ vẫn đóng kín. Mọi vật như bình thường. Ông thì thầm : "Chả lẽ mình bị ác mộng", nhưng tại sao mình lại ở dưới đất?". Đợi mặt trời ló dạng, ông mặc vội quần áo rồi hướng về xóm trên đi một mạch.
Ông đi tới một căn nhà cũ kỹ nằm xây lưng phía sau nghĩa địa:
- Thầy Năm...- Ông la lớn.
- Ai đó - Giọng một người đàn bà từ trong vọng ra.
- Tôi đây, ông Bảy ở xóm dưới nè.
- Có chuyện gì hông? - Người đàn bà vẫn cái giọng đục ngầu cất lên.
- Có chứ, hôm nay định nhờ thầy làm phép cúng bái giùm, dạo này gặp phải đồ dơ nên ăn ngủ chẳng ngon.
- Chuyện sao cà...?
Thì ra thầy Năm chính là người đàn bà vừa rồi lên tiếng. Nghe đồn là thầy Năm được cô hồn các đản ở phía sau nghĩa địa giúp đỡ nên linh thiêng lắm, bói đâu trúng đó. Thầy cũng có nhiều phép thuật trừ ma diệt quỷ nên yêu ma nào lộng hành đều phải ngán thầy. Tiếng tăm thầy Năm ai ở Rạch Giá mà không biết tới!
Sau một hồi trò truyện với ông Bảy thì thầy Năm kết luận:
- Như vậy là nhà ông có quỷ rồi, đây không còn là ma nữa, nếu là ma thì chỉ phá phách đồ vật và hù người chút đỉnh chớ không có như quỷ. Quỷ thì cố tình là cho con người phải toi mạng.
Ông Bảy bỗng rùn mình, toàn thân nổi gai ốc. Thầy Năm hốp một miếng nước rồi nói tiếp:
- Quỷ nó có phép thuật cao cường, thường thì người chết thì thành ma, nếu chết oan ức thì sẽ thành quỷ, còn chết oan ức do bị giết thì thành quỷ dữ, nghe ông nói thì đây có thể là con quỷ cái. Tôi không biết rõ (vừa nói bà vừa bấm quẻ ngay đầu ngón tay), nhưng theo tôi đoán con quỷ này bị người ta hiếp dâm nên rất ác độc. Nếu con quỷ này bụng đang mang dạ chửa thì càng khó. Vậy ông có biết điều đó?
- À, tôi nghĩ nó không có chửa đâu - Ông Bảy trả lời.
- Vậy thì may cho ông, nếu nó có chửa thì tôi không giúp gì được cho ông đâu.
Ông Bảy thở phào nhẹ nhỏm vì nghĩ rằng Mận không có mang với ổng đâu.
Thầy Năm đưa một gói nho nhỏ vào tay ông Bảy rồi dặn dò :
- Đây là than thuốc uống để định thần. Còn đây là mấy lá bùa ông dán khắp nhà đi. Tôi nói trước ông chỉ an toàn khi nào ông còn ở trong nhà thôi, nếu ông bước ra ngoài trong đêm khuya thì tôi không chịu trách nhiệm.
Ông Bảy gật gù rồi cáo từ thầy Năm không quên đưa cho thầy một số tiền hậu hỷ. Trở về xóm dưới cho kịp lúc trước khi mặt trời lặn. Ông đem bùa dán khắp nhà nhất là những cửa ra vào và cửa sổ. Ông lục lọi tìm vài món trái cây ăn lót lòng rồi vào phòng đóng cửa.

Tiếng đồng hồ điểm 12 giờ đêm vang lên. Ông nằm lắng nghe động tịnh bên ngoài. Không một tiếng gió thổi, không có tiếng quào cửa, tiếng bịt bịt gì hết.
Ông mỉm cười nhũ thầm : "Thầy Năm thiệt là danh bất hư truyền, bùa của thầy thật là linh nghiệm cho dù ma quỷ ghê gớm cỡ nào của không làm khó được thầy". Ông đắt ý với cái bùa của thầy Năm thì càng tin là nó hiệu nghiệm, nên vội lấy thuốc thầy đưa mang ra uống để an thần dễ ngủ. Ông uống được một lát thì liêm diêm đi vào giấc ngủ. Ông ngủ rất an lành không mộng mị, trên môi ông còn nở một nụ cười.
Chuông đồng hồ điểm ba giờ sáng, ông chợt bừng mắt thức dậy. Ông thấy trong người nóng ran và rất khó chịu bức rức. Hai mắt ông hoa lên, ông thấy khói bay mịt mù mờ cả căn phòng. Ông nhỏm người dậy để định rõ chuyện gì xảy ra, thì ông ngưởi được một mùi hoa mận thoang thoảng khắp phòng. Cái mùi thật dễ chịu, kích thích. Ông bỗng thấy cái gì đó cồm cộm nơi phía dưới mới hay là ông đang động tình bức rức khó chịu. Ông nhắm mắt lại thật chặt để xua đi cơn dục vọng đang len lỏi vào giữa tim gan của ông. Ông lăn qua rồi lộn lại. Hình ảnh trần truồng của Mận như cứ đập vào trí của ông. Ông không thể cưỡng chế lại được nữa rồi.
Ông cởi hết áo quần và vứt nó vào trong xó. Tòng ngồng từng bước một, ông lững thững bước ra ngoài vườn trong đêm hoang vắng lạnh lẽo. Hai mắt ông hoa lên với cảnh trí bày trước mắt.
Một cái hồ rộng lớn, những sợi dây đèn giăng ngang, chiếu sáng trưng cả một vùng làm cho mặt hồ lấp lánh. Cả trăm người con gái lõa thể đang đứng trước mặt của ông tắm rữa. Người nào người nấy cũng đẹp như trăng rằm. Họ nhìn ông cười cười nói nói chỉ trỏ. Ông cảm thấy như lạc vào chốn thần tiên. (Không phải Cõi Thiên Thai của Calvin đâu à nhen!).
Chỉ trong nháy mắt thôi thì cả đám đã bu quanh lấy ông. Sờ mó tứ tung. Ông thấy kích thích vô cùng. Xúc giác được một lúc tiếp nhận cả trăm bàn tay chạm vào. Ông thấy thân người sướng rân như bay bỗng giữa không trung. Cả bọn cùng nhau bế ông quăng xuống hồ. Ở đó họ tắm rữa cho ông thật kỹ càng. Xong rồi, cả bọn khiêng ông trở lên và đẩy ngửa ông ra đất rồi thay phiên nhau để cung phụng cho ông bằng những sự vuốt ve mơn trớn từ trên đỉnh đầu xuống tới gót chân. Ông được những bàn tay tươi mát đút những trái nho chín mọng vào miệng. Ông lim dim để tận hưởng cái ngọt lịm thắm qua cổ họng. Nhưng cái sướng nhất vẫn là sự nắn, bóp, xoa, sứt, cạ, và vuốt từ cả trăm bàn tay.
Được một lúc thì bỗng một cô gái bước ra từ đám đông tiến thẳng về phía ông. Với đôi mắt tình tứ, nàng như ra hiệu cho ông tới gần. Ông lồm cồm bò dậy và bước tới. Nàng nằm xuống.Ông lấy lại tư thế rồi nằm úp người của nàng. Ông thấy đê mê tê tái bởi làn da trơn tru mịn màng. Nhờ sự giúp đỡ của cả trăm bàn tay, ông bắt đầu cho phần kín của ông chạm vào nơi của cô ấy. Ông bắt đầu đi sâu vào từng ly từng tí. Khi ông vừa đi dứt đoạn chiều dài của ông thì ông bỗng phát giác ra tất cả lông đen nhánh của cô gái giờ đây hóa thành gai trái sầu riêng. Chúng nó đâm tua tủa lên phần kín của ông. Ông cảm thấy đau điếng, nhưng không biết sao, ông vẫn không ngồi dậy được. Không biết chuyện gì xui khiến, chẳng những ông không ngưng đẩy đưa mà còn phi nước kiệu cho chạy nhanh hơn. Từng ngọn gai đăm thấu vào da thịt nơi đó của ông. Rát buốt, nhức nhối. Thốn ơi là thốn!
Ông la lối ỏm tỏi. Đầu óc ông quay cuồng chống chọi với thân thể bất kham, nhưng thân thể ông vẫn không nghe lời ông. Tất cả các nàng tiên xinh đẹp vừa rồi nay đã hiện nguyên hình là bầy quỷ dữ. Chúng nó phá lên cười thật là rùng rợn.
Ông chết khiếp đi vì cô gái đẹp ông đang ân ái là một xác chết cứng đờ lạnh ngắt. Hai mắt trân tráo nhìn ông căm thù.
Lại một lần nữa ông hét to : "Con Mận..." rồi ông lại ngất xỉu.

Sáng hôm sau, ông tỉnh dậy khi những giọt sương nhỏ từng giọt từ những chiếc lá tre xuống lỗ tai của ông, ông rướn to cặp mắt để nhìn cho rõ thì thấy ông đang nằm trong bụi tre gần nhà. Ông trần truồng. Toàn thân lạnh tê và rát buốt bởi những lằn trầy trụa. Ông cố moi óc để nhớ lại lý dó tại sao ông lại ở đây. Ông chỉ nhớ mang máng chuyện giấc mơ đêm qua thì mới hay những lằn sướt trên lưng của ông là do móng tay của bọn yêu nữ cào cấu. Bỗng ông nhớ tới trái sầu riêng và nơi dưới đó. Ông cúi xuống nhìn thì mới hay cái "thiết nhiệt kế" của ông nó tầy quầy máu me. Ông thấy nhức nhối vô cùng. Ông lồm cồm bò ra bụi tre nhìn dáo dác. Hai mắt ông mơ mơ màng màng, tay nắm chặt vào cành tre lê la từng bước trở vô nhà.
Ông xối nước lên mình cho tỉnh cơn mê. Ôi, nó mới rát làm sau khi nước lạnh chạm vào những vết sướt lằn dọc lằn ngang như lưới đánh cá!. Ông nhăn mặt chịu đựng. Nhưng cái đau đó có thấm vào đâu khi ông bắt đầu rặn tiểu. Ông "hít hà" có vẻ đau đớn khôn cùng. Vài giọt rơi lác đác ngoài miệng, mỗi giọt đi qua là như trăm ngàn con kiến châm chích vào nơi đó. Ông cắn răng thật chặt. Hai tay ông vịn lấy miệng lu để lấy thế đứng vững.
Ông bỗng nhớ tới nơi này. Cái lu. Nơi con Mận xách nước, nơi nó bị ông bức hiếp từ phía sau. Ông thấy rợn người, không biết tại vì nước lạnh hay tại vì sợ. Giá như bây giờ con Mận đè đầu ông xuống lu để trấn nước thì sao, ông nghĩ thầm. Ông run lẫy bẩy. Ông lấy cái khăn lau vội thân thể rồi trở ra.
Sự sợ hãi của ông đã khiến ông nhìn ra sau vườn nơi có cây mận. Ông đão mắt một vòng xem có điều chi khác lạ. Vẫn như cũ. Ông yên tâm bước đi. Đi được năm bước bỗng ông dừng chân lại ngẫm nghĩ. "Ủa, sao kỳ vậy ta... rõ ràng là mình đã làm rồi mà!", ông lầm bầm hốt hoảng. Điếng hồn. Mặt ông từ hồng chuyển qua tái rồi trở thành xanh lè. Ông la to :
- Tại sao cây mận lại còn ở đó. Đứa nào chơi tao? Đứa nào?.. Tao không sợ ma sợ quỷ gì đâu. Tao mà biết được đứa nào chơi tao là tao vác mã tấu chém bay đầu đứa đó.
Vẫn thói hung hăng không chừa, ông la lớn như là oai lắm nhưng sự thật thì ông đang cố trấn an sự sợ hãi trong lòng. Ông trở vào phòng để định tâm trở lại.
Ông ngồi suy nghĩ thật lâu về cây mận sau nhà. Ông nhớ là ông đã đốn nó rồi, chả lẽ ông lại lẩm cẩm đến thế sao! Chưa đốn mà tưởng là đốn rồi. Và ông cũng nghĩ là ông lẩm cẩm thật vì mấy hôm nay nhiều chuyện xãy ra quá làm đầu óc ông loạn xị ngầu lên. Để xác thực điều đó, ông vác mã tấu ra vườn xem xét. Quả thật, cây mận vẫn còn nguyên như chưa từng bị đốn. Chẳng những vậy cành lá có phần sum xuê hơn trước. Thật nhiều trái mận mọc lên như nấm, đỏ như máu. Chúng treo lủng lẳng trên đỉnh đầu của ông như thách thức ông vậy. Ông dơ mã tấu chém loạn xạ xuống gốc. Mấy trái mận rơi xuống lăn lốc khắp nơi trông phát tội. Ông kéo lê cây mận tới góc vườn rồi vào nhà kiếm diêm quẹt. Ông châm diêm đốt, đốt hết. Hy vọng đống tàn trò còn lại nhắc cho ông nhớ là cây mận đã bị đốn xuống và đốt đi.
Lời bàn :
Sau khi ông Bảy bị đám yêu nữ "làm cho một trận" bầm dập như tương thì ổng có còn tin vào thầy Năm nữa hay không? Ông sẽ làm gì nữa để ngăn chận. Theo như phần vừa rồi cho thấy thì Mận vẫn chưa chịu buông tha cho ông đâu. Vậy mời các bạn xem tiếp phần năm để xem ông Bảy bị trừng phạt như thế nào.


0 nhận xét to "Cậu mận sau nhà - phần 4"

Đăng nhận xét

Nhãn

Blog Archive

Blog được thiết kế bởi Phùng Văn Minh