Những dòng chữ của đứa con
Năm nay tôi được 16 tuổi. Tôi là một đứa con trai bịnh hoạn, trí óc tôi không được bình thường.
Có những lúc tôi rất tỉnh táo như bây giờ, tôi có thể suy nghĩ như một người bình thường, tôi có thể nhớ lại được tất cả mọi chuyện trong quá khứ, nhưng chuyện xảy ra từ rất lâu, thật lâu về trước, rành rẽ từng chi tiết, nhưng bất chợt trí óc tôi bỗng biến mất. Mẹ tôi nói lúc đó tôi không còn biết gì cả, như một người mất hồn. Tôi đi ra đi vào trên tầng lầu thứ ba cuả căn nhà. Trí óc tôi hoàn toàn trống rỗng...
Tôi phải kể lại chuyện này, tôi phải viết lại những gì đã xảy ra trong cuộc đời tôi. Tôi không muốn viết lại như một hồi ký. Tôi đâu có gì để viết lại đâu, nhưng tôi chỉ sợ nếu tôi không ghi lại những gì mà tôi còn nhớ được bây giờ thì đến một lúc nào đó, tôi sẽ không còn nhớ được gì hết và tôi sẽ không còn biết mình là ai nếu không có những dòng chữ này để nhắc nhở đến thân phận của tôi. Tôi sẽ viết những dòng chữ này rất chậm rãi, rất từ từ... khi nào trí óc tôi có thể suy nghĩ một cách bình thường như bây giờ, tôi sẽ cố nhớ lại những kỷ niệm từ trước dến nay và ghi lại thật trung thực không để cho ai đọc cả, mà chỉ cho chính tôi, chỉ một mình tôi thôi.
Tôi là một đứa trẻ bình thường được sinh ra trong 1 gia đình trung lưu. Tôi đã có được đầy đủ những gì mà một đứa trẻ trong xã hội này mong muốn : gia đình êm ấm, ba mẹ tôi rất thương yêu nhau và tôi đã được cưng chiều, tôi đã có những món đồ chơi đắt tiền, hiếm hoi mà những đứa bạn phải thèm thuồng... tôi đã mặc những quần áo hiệu đắt tiền mà rất ít những đúa bạn trong lớp đã có, tôi đã được gởi đến những trường học tốt nhất từ khi bắt đầu học mẫu giáo. Nói tóm lại hơi kiểu cách và cải lương một chút, có thể nói rằng : tôi được sinh ra đời dưới một ngôi sao sáng, trong sự ước muốn của tất cả mọi người và trong một hoàn cảnh kinh tế rất tốt của gia đình tôi mặc dù tình trạng chung của đất nước Việt Nam không được khả quan lắm, nếu không nói là nghèo khổ trong thời gian giữa những năm 1980, thời điểm mà tôi đã được sinh ra.
Ba tôi đã có những công việc làm ăn rất thuận lợi và đã mua được căn nhà hiện thời, căn nhà 3 tầng lầu trong một khu rất yên tĩnh trong khu vực hồ tắm Chi Lăng thuộc quận Tân Bình. Và cũng để ngừa trước những rủi ro có thể xảy đến trong những cuộc làm ăn của ba tôi, chuyện này có thể xảy ra bất cứ lúc nào trong nền kinh tế không ổn định của xã hội Việt Nam lúc đó, ba tôi đã để cho bà ngoại tôi đứng tên căn nhà. Một số ngoại tệ cũng đúng tên bà tôi trong một trương mục tại một ngân hàng ngoại quốc, tôi không biết là bao nhiêu, nhưng đủ để cho gia đình chúng tôi tiếp tục sống một cách ung dung như khi ba tôi còn sống. Người ta đã giết ba tôi 6 năm trước, lúc đó tôi được 10 tuổi. Những người làm ăn buôn bán chung với ba tôi đã thuê người giết ba tôi. Bà ngoại và mẹ tôi kể lại như vậy khi công việc làm ăn buôn bán bị trục trặc. Không ai nói rõ cho tôi biết chuyện này. Mọi người đều muốn dấu kín và muốn quên đi chuyện đã xảy ra, muốn câu chuyện đi vào quên lãng để bớt đi sự suy nghĩ càng làm thêm đau khổ cho sự mất mát quá lớn trong gia đình chúng tôi. Nhưng tôi vẫn tiếp tục cuộc sống của tầng lớp người có tiền trong xã hội, tiền gởi về đều đều từ ngân hàng ngoại quốc để mẹ tôi có thể nuôi tôi ăn học thành tài và để mẹ tôi có thể sống nhàn hạ suốt cuộc đời của bà mà không phải làm lụng gì cả.
Tôi là một đứa trẻ kháu khỉnh, khỏe mạnh, sáng sủa. Trong lớp, tôi luôn đứng ở 5 hạng đầu, tôi có năng khiếu về văn và ngoại ngữ. Trong suốt những năm ở tiểu học và những năm đầu của trung học và ngay cả sau biến cố ba tôi chết, tôi vẫn là một đứa trẻ khoẻ mạnh và sự thay đổi, mất mát lớn lao đó không làm cho tôi bị ảnh hưởng quá nhiều đến tinh thần. Bắt đầu từ năm 13 tuổi, có sự thay đổi lần lần trong tôi. Trí nhớ của tôi bị giảm đi từ từ... thứ hạng trong lớp của tôi xuống đến gần cuối chỉ trong vòng 1 năm. Thể chất tôi vẫn bình thường, nhưng tôi hay quên và lần lần đưa đến trạng thái như bây giờ, rất ít khi tôi được tỉnh táo để ngồi suy nghĩ và viết được như thế này, mẹ tôi bảo tôi không biết tôi là ai và hành đông như một người mơ ngủ, không có thần. Tôi cũng không biết là mình như thế nào nữa. Trong vòng mấy năm trời, tôi đi hết bác sĩ này đến bác sĩ khác, hết nhà thương này đến nhà thương khác đến nỗi chuyện đi đến nhà thương khám bệnh đối với tôi coi như công việc hàng ngày. Tôi quen với những câu hỏi mà bác sĩ đã đặt ra cho tôi, tôi quen với những cái máy scan não to lớn, cồng kềnh rất mới mẻ mà chỉ ở nhà thương dành riêng cho người ngoại quốc mới có. Tôi quen với những sợi dây điện xanh đỏ chi chít gắn vào đầu tôi đưa vào một cái máy để hiện lên nhũng làn sóng trên màn ảnh. Tôi quen với những viên thuốc đủ màu, vừa nhỏ vừa lớn lộn xộn mà tôi bắt buộc phải uống một ngày mấy lần, cả chục viên, một cách đều đặn. Mẹ tôi bảo con chịu khó uống thuốc một thời gian sẽ hết, con chỉ bị suy nhược thần kinh thôi. Tôi chỉ biết thế và chẳng nghĩ đến điều gì khác, mà dù có muốn suy nghĩ đi nữa tôi cũng chẳng biết phải suy nghĩ gi cả, tôi đã nói là đầu óc tôi bây giờ ít khi được tỉnh táo lâu để có thể suy nghĩ trọn vẹn một chuyện gì, đang suy nghĩ là bị cắt đứt.. như vậy đó.
Tôi đã kể cho bác sĩ nhiều lần, với sự khuyến khích của mẹ tôi là phải làm sao có thể kể từng chi tiết những sự việc mà người ta nghĩ có anh hưởng đến đầu óc của tôi. Tất cả mọi chuyện tôi thấy không có gì là đáng kể lại ở đây, trừ một việc, tôi nghĩ là có ảnh hưởng mạnh đến trí óc và căn bịnh của tôi. Để tôi ghi biến cố này lại ở đây một cách vắn tắt, vì cũng không có gì nhiều để mà viết về chuyện này cả.
Năm tôi 6 tuổi, tôi có mấy đứa bạn con của người bạn thân của ba mẹ tôi. Chúng tôi thường hay sang chơi nhà nhau vì ba mẹ tôi mời bạn sang nhà ăn uống hay ngược lại. Người lớn nói chuyện với nhau và trẻ con chúng tôi kiếm chỗ chơi với nhau. Ba đứa một đứa con gái 7 tuổi và đứa con trai 5 tuổi con của người bạn ba mẹ tôi. Bữa đó, chúng tôi chơi cất nhà, lôi tất cả mùng mền chăn gối trong phòng ngủ đem vô phòng học của tôi để cất nhà. Cất xong mấy đứa chui vô nhà nói chuyên với nhau trong nhà mới. Thằng con trai nằm lăn ra ngủ. Đứa con gái và tôi nói chuyện với nhau một lát rồi con nhỏ rủ tôi chơi trò vợ chồng.. Con nhỏ nói tôi hai đứa cởi hết quần áo và kêu tôi nằm trên người nó, giống như ba má nó làm như vậy đó. Tôi cũng leo lên nằm trên người nó, một cảm giác la lạ thích thích rất mới mẻ. Con nhỏ cầm chim tôi đặt lên chim nó rồi hai đứa nằm yên như vậy một lúc lâu đến khi chán rồi mới mặc quần áo lại. Sự kiện này đi qua, sau đó tôi chỉ lâu lâu mới nhớ lại với 1 cảm giác nhớ nhớ. Nhịp độ nhớ lại chuyện này càng ngày càng tăng lên khi tôi lớn lên. Từ năm 10 tuổi câu chuyện trở lại với tôi thường xuyên hơn, với những bứt rứt, thèm muốn, tiếc rẻ vì lúc đó tôi đã được biết qua bạn bè những câu chuyện nhảm nhí về tình dục là cái gì rồi. Tôi nằm mơ thấy mình nằm trên người con nhỏ và đến năm 12 tuổi, tôi bắt đầu mộng tinh. Khi tôi bắt đầu bị bịnh thì tôi không còn nhớ nhiều đến chuyện khác nữa, nhưng chỉ có chuyện này, chuyện tôi nằm trên người con nhỏ lúc nào cũng lẩn quẩn trong đầu tôi, lúc nào ý muốn làm tình, ý muốn về dục vọng cũng thôi thúc đòi hỏi tôi. Tôi không biết khi trí nhớ của tôi bị mất mát khá nhiều như những ngày gần đây, lúc tỉnh táo tôi vẫn nghĩ đến chuyện đó, nhưng khi tôi đang ở trọng trạng thái vô thức, không biết là như thế nào nữa.
Bây giờ thì tôi vẫn luẩn quẩn trên lầu 3 của căn nhà, vẫn mỗi ngày uống cả chục viên thuốc và vẫn viết được chừng nào hay chút đó khi đầu óc tôi tỉnh táo.
Tôi là mẹ của đứa con trai duy nhất của vợ chồng tôi. Tôi đã đọc được những dòng chữ con tôi viết để trong ngăn kéo bàn học của nó. Tôi đã khóc hết nước mắt về sự hẩm hiu của con tôi. Những gì con tôi viết chỉ là một phần sự thưc về căn bệnh của nó thôi. Tôi đã dấu không cho nó biết về tình trạng thực sự bệnh của nó. Sau cả gần 2 năm khám bịnh và định bịnh. Bằng tất cả những phương tiện tối tân nhất mà y học có thể có được và dĩ nhiên là tốn nhiều tiền mà chồng tôi để lại, các bác sĩ chuyên môn về não bộ và thần kinh đã tìm ra sự tắt nghẽn của mạch máu đưa lên não của nó, máu chỉ được đưa lên những phần của não bộ điều khiển những hoạt động thông thường nhưng bi tắc nghẽn ở phần điều khiển trí nhớ. Một căn bịnh rất hiếm, tên khoa học dài lòng thòng tôi không thể nào nhớ nổi! Mạch máu càng ngày càng bi teo nhỏ lại và chỉ trong vòng hơn hai năm trời, con trai tôi đã mất gần hết trí nhớ của nó. Bác sĩ đã tiên đoán là con tôi chỉ còn sống được trong vòng một thời gian ngắn nữa, tối đa là sáu tháng mà thôi khi mạch máu bị teo lại hết và máu không còn truyền được lên đầu nữa. Tôi đã van nài năn nỉ họ cứu dùm con tôi, tôi có đủ tiền để chi phí cho một cuộc giải phẩu thông mạch máu não, nhưng họ nói không thể làm được, y học ngày nay vẫn phải bó tay với chứng bịnh ngặt nghèo của con tôi. Tôi đã đi cầu khẩn van vái khắp nơi rồi tìm kiếm hy vọng ở Đông y. Tôi đã tìm được một thày Tàu rất giỏi, sau khi chẩn mạch cho con tôi, ông thầy đã nói con tôi bị chứng kinh mạch ở não không được điều hòa và trong người quá nhiều dương khí, cần phải bổ sung âm khí. Tôi đã liên lạc với tất cả viện nghiên cứu Đông y của Trung Quốc để cho con tôi được cơ hội trị liệu, giải pháp cuối cùng khi y khoa Tây phương đã chịu bó tay.
Tuần sau tôi sẽ sang Trung quốc, đến Bắc Kinh để làm mọi thủ tục để họ chấp thuận chữa trị cho con tôi tại viện Đông y nổi tiếng nhất ở đó.
Bây giờ tôi sẽ nói về tôi một chút và rồi đến những diễn biến thật đau lòng về chứng bịnh của con tôi.
Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2011
//
Nhãn:
truyennguoilon
//
0
nhận xét
//
0 nhận xét to "Ngôi nhà ba tầng - Phần một"
Nhãn
- blog (2)
- c (1)
- dotnet (19)
- Đồ họa (1)
- excel (1)
- games (6)
- hedieuhanh (5)
- joomla (4)
- lamoffer (1)
- paidtoclick (1)
- phanmemkhac (1)
- php (31)
- thuthuat (1)
- trochoi (1)
- truyennguoilon (407)
- word (24)
Blog Archive
-
▼
2011
(507)
-
▼
tháng 5
(453)
- Delta Force: Black Hawk Down
- Download Microsoft Windows XP
- Download Windows Server full
- Hướng dẫn sử dụng các HĐH window
- Download Windows 7 Ultimate full
- Hướng dẫn cài đặt Windows 7 bằng hình ảnh
- Sử dụng auto click aurora kiếm tiền
- Sử dụng jQuery và PHP để phát hiện ảnh lỗi trên we...
- Kiểm tra Tinh Trạng Server với đoạn code đơn giản.
- Một số hàm thao tác với files trong PHP
- Chèn CSS fexternal của module Joomla vào template ...
- Tăng tốc Joomla bằng cách tạo cache cho module
- Hướng dẫn cách tạo module trượt 2 bên trong Joomla...
- Hướng dẫn cài đặt Joomla 1.6
- Cách kiếm tiền với site offer Việt Nam
- Làm chủ những tính năng lập dàn của Excel (Outlining)
- Các tạo và chỉnh sửa bảng trong word
- Đánh dấu chỉ mục cho văn bản
- Đặt tab cho văn bản
- Khắc phục sự cố trong Word
- Đọc các tập tin Word, Excel mà không cần có chương...
- Lỗi giãn dòng trong word
- Cách tạo mục lục tự động
- Y tá yêu nghề
- Xem phim
- Xa lộ cuồng
- Vụ án đêm Giáng Sinh - Phần một
- Vụ án đêm Giáng Sinh - Phần hai
- Vú em - Phần một
- Vú em - Phần hai
- Vú em - Phần ba
- Vòng tay ma nữ - Phần một
- Vòng tay ma nữ - Phần hai
- Vòng tay ma nữ - Phần ba
- Vòng tay ma nữ - Phần bốn
- Vòng luân cấm - Phần một
- Vòng luân cấm - Phần hai
- Vòng luân cấm - Phần ba
- Vòng luân cấm - Phần bốn
- Vợ tôi
- Võ Tắc Thiên - Phần một
- Võ Tắc Thiên - Phần hai
- Tuổi thơ - Phần 1
- Tuổi thơ - Phần 2
- Tuổi thơ - Phần 3
- Trường Thiếu Niên Khuyết Tật
- Tuần trăng mật
- Thằng Bờm
- Trôi theo dòng đời - Phần 1
- Trôi theo dòng đời - Phần 2
- Trôi theo dòng đời - Phần 3
- Trôi theo dòng đời - Phần 4
- Trôi theo dòng đời - Phần 5
- Trôi theo dòng đời - Phần 6
- Trôi theo dòng đời - Phần 7
- Trong trắng
- Trò chơi dại
- Triệu phú bất đắc dĩ - Phần 1
- Triệu phú bất đắc dĩ - Phần 2
- Trên đường biên giới
- Trắng tay
- Trang nhật ký buồn
- Tình cấm
- Tiểu Long Nữ
- Tiếng chuông định mệnh
- Thu Hương
- Thời sinh viên - Phần một
- Thời sinh viên - Phần hai
- Thầy Sơn
- Thầy Bảy
- Số đào hoa
- Sơ Agatha
- Sao băng - Phần một
- Sao băng - Phần hai
- Rối loạn cực khoái và chứng lãnh cảm
- Quỳnh Hoa
- Phòng trọ
- Phận má hồng - Phần một
- Phận má hồng - Phần hai
- Phận má hồng - Phần ba
- Phận má hồng - Phần bốn
- Ông bà Năm - Phần một
- Ông bà Năm - Phần hai
- Ở trọ
- Oan nghiệt
- Nửa vòng kỷ niệm - Phần một
- Nửa vòng kỷ niệm - Phần hai Hắn nhìn tôi một lần ...
- Nửa vòng kỷ niệm - Phần ba
- Nửa vòng kỷ niệm - Phần bốn
- Nửa đời hạnh phúc
- Nữ y tá
- Nữ sinh phòng trọ - Phần một
- Nữ sinh phòng trọ - Phần hai
- Nông trại
- Nó
- Những ngày xanh
- Những ngày khó quên
- Những ngày hè
- Những chuyến về quê
- Nhớ bác sĩ Tự
-
▼
tháng 5
(453)
Đăng nhận xét